CÚ SĂN ĐÊM - Trang 298

Cậu sẽ không thể tin được cậu bé đó có gì trong đầu đâu.
Tuyệt vời thật, phải không? Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, ấy mà vẫn

sống rất tốt.

Không, tôi nói nghiêm túc đấy. Cậu ấy như Beethoven vậy.
Là sao?
Khoảnh khắc Beethoven nhìn thấy cây đàn dương cầm, ông ấy đã biết

phải làm gì với nó.

Cái gì ?
Một số người phải học, nhưng Beethoven, ông ấy chỉ nhìn nó, ngồi

xuống và bắt đầu chơi. Ông ấy biết phải làm gì ngay lập tức.

Anh đang nói gì vậy, Nils?
Cậu bé đó cả đời chưa bao giờ nhìn thấy máy tính. Nhưng ngay lúc cậu

ấy ngồi xuống trước nó, cứ như thể bản năng đã cho cậu ấy biết nó hoạt
động thế nào.

Tôi mừng là cậu bé đang làm tốt.
Không, cậu không hiểu. Cậu bé đó rất đặc biệt.
Hai năm trôi qua. Cậu đã dần quen với đủ vị kẹo. Và mặc dù lũ trẻ cứ

đến rồi đi, cậu vẫn thích được ở với chúng. Thần chết rõ ràng là một người
quan trọng đang chăm sóc mẹ cậu cho đến khi bà sẵn sàng trở về. Rồi cũng
đến lúc, cậu bắt đầu cảm thấy nơi này gần như là nhà của mình. Hiển nhiên,
nó không hề giống với cuộc sống cùng mẹ, nhưng nó cũng tàm tạm. Những
giọng nói phía sau bức tường giờ chỉ toàn dành cho cậu những điều tốt đẹp.
Bọn trẻ trong sân trường thích chơi bóng đá với cậu hoặc trèo lên khung
chơi leo trèo. Cậu vui lòng đợi ở đây. Để cái chết làm xong việc với mẹ
cậu. Buổi tối, cậu ngủ ngon hơn. Mỗi khi thức dậy, cậu lại thấy hạnh phúc.

Cho đến tận ngày một chiếc xe đồ ở sân bên ngoài nhà và người phụ nữ

chăm sóc cậu bước đến.

“Ta muốn cháu gặp một ngưòi.”
“Vâng?” cậu trả lời kèm theo một nụ cười.
“Cháu sẽ có một ngôi nhà mới.”
Cậu cố gắng hiểu ý nghĩa của những từ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.