CÚ SĂN ĐÊM - Trang 330

“Hở? Ổn, ổn."
Mia mỉm cười và gần như không thể đứng im. “Vậy sao đây?"
“Vậy sao cái gì?" Munch gầm gừ. “Ông ta có nói thật không?”
Không cần phải hỏi.
Rõ ràng Mia, ngược với Munch, hoàn toàn tin rằng câu chuyện lúc trước

họ đã nghe là sự thật.

Mía kéo mũ len xuống che quá tai và nhìn ông lo lắng.
“Anh có ổn thật không?”
“Cái gì? Có chứ, tất nhiên.” Điều tra viên già gật đầu, ném điếu thuốc lá

xuống đất.

Nó bắt đầu ngùng lại. Cơn đau do cái đình trong não. Ông tìm được một

điếu thuốc khác, bèn châm thuốc và cố gắng thoát khỏi noi đen tối trong
tâm trí. Chiếc xe tải đi sai làn đường. Ánh mắt của Anette Goli ở hành lang
tối hôm qua.

“Vậy ta đang đợi gì?”
“Cô tin ông ta thật à?”
“Tại sao ta lại không?"
“Tôi không muốn cứ chăm chăm phản bác lại làm gì.” Munch thở dài.

“Nhưng chẳng phải nó hơi hão huyền à?”

“Ôi, Holger, đừng có phản đối mãi. Tôi tưởng chỉ có tôi mới làm thế?”
Munch hút thêm một hơi thuốc và mỉm cười.
“Hồi đầu thập niên 1970, một đôi tình nhân đi gặp một cha xứ để xin

thành hôn. Chỉ có điều họ không thể vì cô gái đã có con, còn anh kia là
người thừa kế của một tập đoàn vận tải, và bố anh ta không muốn dòng
máu tạp chất nào lẫn vào gia đình.”

“Phải,” Mia gật đầu.
“Nên họ gửi bọn trẻ qua Úc rồi lấy nhau."
“Đúng vậy.”
“Nghiêm túc đấy à, Mia? Người mẹ sau đó chết trong một vụ tai nạn xe

kỳ lạ. Cha xứ được trả tiền để giữ kín miệng. Nhiều năm sau, hai đứa trẻ
được mang trở lại, và nhà triệu phú này...”

“Tỷ phú,” Mia đính chính ông. “Carl-Sigvard Simonsen.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.