CÚ SĂN ĐÊM - Trang 339

“Tôi không biết," người phụ nữ tóc vàng nói, căng thẳng gõ ngón tay lên

bàn. “Ông đang hỏi về lần đầu tiên, khi tôi nghĩ rằng có lẽ...“

“Phải, khi tên của Henrik nảy ra trong đầu.” Munch gật đầu thận trọng.
“Chính là bức ảnh trên báo, tất nhiên. Khi tôi nhìn thấy mặt đất trong

rừng được phủ bởi lông vũ,” Helene Eriksen ngập ngừng nói, liếc vội cả hai
người. “Ờ, ông biết đấy. Nơi Camilla nằm.”

“Bởi vì anh ta đã không đứng ngay lập tức? Ý tôi là, sau khi anh em cô

từ Úc về?” Mia nói giọng hòa nhã.

“Ý cô là sao?”
“Giả trang thành chim,” Munch nói.
Helene Eriksen trừng mắt nhìn họ.
“Ông không thể ngay lập tức bình thường trở lại sau một chuyện như thế.

Ông có biết bọn tôi đã bị đối xử như thế nào không? Những điều Henrik đã
phải chịu đựng? Họ nhốt anh ấy vào trong hầm đất. Không chỉ một lần, rất
nhiều lần. Chúng tôi bị đối xử như bọn chuột thí nghiệm. Ý tôi là, Vì Chúa,
hồi đó tôi mới sắp ba tuổi. Henrik cũng mới sắp năm tuổi. Khi chúng tôi bị
gửi đến nơi đó, ông có biết chúng tôi đã phải chịu đựng những gì không?
Chúng tôi cứ tưởng thế giới này thật ra là vậy, ông có hiểu không? Anh ấy
mắc bệnh thì cũng có gì đáng ngạc nhiên đâu? Khi anh ấy tìm được một nơi
trong tâm trí giúp anh ấy trốn thoát?”

“Vậy là anh ta tiếp tục làm vậy?” Munch hỏi.
“Phải, và thế thì sao? Tôi rất tự hào về anh ấy. Anh ấy chăm sóc bản thân

rất tốt.”

“Thật cảm động,” Mia Krüger nói, lấy ra chiếc phong bì cô vẫn luôn cất

trong túi áo khoác da. “Và, nếu trong hoàn cảnh bình thường, tôi sẽ rất
thông cảm với cả hai người."

Điều tra viên tóc đen mở phong bì và đặt bức ảnh lên bàn phía trước

Helene Eriksen.

Camilla Green.
Lõa thể trên đất rừng.
Với đôi mắt mở to, sợ hãi.
Mia lại nhìn Munch, và ông gật đầu ra hiệu cô nên bật máy thu âm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.