CÚ SĂN ĐÊM - Trang 353

“Nhưng chẳng phải Helene Eriksen đã xác nhận rồi? Ý tôi là, chuyện

lông vũ đó. Giáo phái ngày xưa của họ? Rằng anh ta có bệnh thần kinh.
Muốn làm một con cú. Thôi nào, mọi người, tôi không hiểu chúng ta
đang...”

“Anh ta đã không có mặt ở Na Uy,” Anette nhắc lại.
“Tuscany,” Kim Kolsø bổ sung.
“Ôi dào, anh ta có thể bay trở về cơ mà, đúng không?”
”Không, rất tiếc," Anette nói. “Anh ta đã ở nước ngoài suốt thời gian

đó."

“Làm sao ta biết?” Mia thách thức cô.
Anette đẩy một mẩu giấy về phía Munch.
Điều tra viên mập mạp nhìn nó và gật đầu.
“Cái gì?” Mia nói.
“Sao kê điện thoại của anh ta.” Munch thở dài, đẩy mảnh giấy trở về

phía bên kia bàn.

“Anh ta không làm chuyện đó,” Kim Kolsø nói.
“Nhưng nghiêm túc đi nào, Holger,” Mia nói, phớt lờ mẩu giấy giờ đã

được đẩy qua chỗ cô. “Lông vũ? Con cú? Cô ta thừa nhận nó rồi!”

Munch vẫn đứng ấn hai bàn tay vào thái dương, không nói gì.
“Rằng anh ta có bệnh tâm thần? Thôi nào, Holger?”
“Cô có chắc không?" Munch nói sau một hồi im lặng.
"Một trăm phần trăm,” Goli đáp.
“Anh ta đã không ở đây,” Kim kiên quyết.
Mia cảm thấy thất vọng não nề. Điện thoại rung lên trong túi áo cô, như

cả trăm lần trong một tiếng đồng hồ vừa rồi. Cô lấy điện thoại ra nhìn.

“Vậy ta làm gì đây? Ta phải thả họ đi à?”
Một chuỗi dài các cuộc gọi nhỡ từ Ludvig Grønlie. Và một tin nhắn ảnh.
Sao cô không bắt máy?
Người thanh niên này là ai?
Nhìn biểu cảm của anh ta.
Đang nhìn vào camera.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.