CÚ SĂN ĐÊM - Trang 370

CHƯƠNG

74

M

iriam Munch tỉnh dậy lạnh cóng người. Cô cố gắng thu mình nhỏ lại

hết mức, cuộn tròn lại như một bào thai, quấn chặt cái chăn nhỏ quanh cơ
thể đang run lấy bẩy. Cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi, kiệt sức, phải bò
bằng tay và đầu gối hàng mấy tiếng đồng hồ, nhưng cái đói và cái lạnh luồn
vào từ những vết nứt trên tường đã đánh thức cô và mang cô trở lại cơn ác
mộng này. Cô vẫn đang sốc. Cô đã ngồi trong xe. Đi trên đường E18. Cô đã
nghĩ về bố mẹ mình. Cô đã lại là một đứa trẻ. Mơ màng và ấm áp. Sự đối
lập với căn phòng cô đang ở không thể lớn hơn được nữa.

Một trò đùa. Đó là suy nghĩ đầu tiên của cô khi cơn sốc ban đầu dịu đi.

Cô đang ở đâu? Một sàn nhà lạnh lẽo. Một căn hầm tối tâm. Ai đang đùa
với cô
? Cô thậm chí còn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình khi
cánh cửa cọt kẹt mở ra và sinh vật đầy lông vũ bước vào. Cô đã nghĩ nó
hẳn là một giấc mơ. Mình vẫn đang ngủ. Nỗi khiếp sợ phải một lúc sau mới
đến. Đầu tiên, cô tò mò nhìn xung quanh. Ai đó đã xây một căn phòng kỳ lạ
dưới lòng đất. Cô cảm thấy trong giấc mơ này nó rất nhỏ. Giống như Alice
ở Xứ sở Diệu kỳ. Cô đã biến thành một con vật nhỏ. Có một bánh xe lớn
cho phép cô chạy bên trong. Một chai nước trên tường có một cái vòi để cô
có thể uống.

Không không không.
Cô phải tỉnh dậy cho sớm.
Chuyện này không có thật.
Có lẽ có nên thử nghĩ đến những suy nghĩ tích cực?
Lạy Chúa.
Marion. Có lẽ cô có thể thử nghĩ về Marion?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.