CÚ SĂN ĐÊM - Trang 372

“Câm miệng," sinh vật lông vũ ra lệnh. “Tại sao cô không làm gì? Tôi đã

giải thích cho cô mọi thứ ở đây hoạt động như thế nào rồi. Thế mà cô vẫn
không làm. Cô ngoan ngoãn được một lúc, nhưng giờ có vẻ cô lại không
hiểu. Tôi có phải giải thích mọi thứ lại với cô lần nữa không?”

Người thanh niên phủ lông vũ tiến thêm một bước về phía cô và chĩa

súng vào mặt cô.

“Không, làm ơn,” cô lắp bắp, chắp hai tay trước mặt.
“Cô có bị ngu không vậy?”
Mắt anh ta tối đen. Anh ta lắc đầu, bàn tay lông vũ siết chặt khẩu súng

hơn.

“Có phải vì vậy cô chỉ làm một lát, rồi sau lại không được nữa? Bởi vì cô

là đồ ngu?”

“Không,” cô lắp bắp.
“Hẳn là thế rồi, vì nó có khó đâu. Cô có nghĩ nó khó không?”
“Không, không,” Miriam lắp bắp.
“Hay có lẽ cô nghĩ có người đang trên đường tới cứu cô? Có lẽ ai đó

trong số các bạn trai của cô?”

Giờ anh ta cười nhăn nhở với cô. Hàm răng trắng lóa lên giữa khuôn mặt

lông vũ.

“Hay là bố? Ông bố cảnh sát của cô? Cô nghĩ ông ta sẽ tới cứu cô? Cứu

cô con gái bé bỏng của ông ta?”

Miriam Munch giờ run lên bần bật.
“Sẽ không ai đến hết,” sinh vật lông vũ trước mặt cô tiếp tục. “Có thể họ

thông minh đấy, nhưng tôi còn thông minh hơn. Họ sẽ không bao giờ tìm
được cô.”

Anh ta lại cuời toe, khúc khích qua nòng súng.
“Tôi có thể bắn cô ngay tại chỗ, nhưng làm vậy khán giả sẽ không vui,

phải không?”

Miriam không biết khán giả anh ta đang nhắc đến là ai.
“Đây là chương trình biểu diễn của tôi. Tôi đã nghĩ ra mọi thứ. Thông

minh, phải không? Nó đòi hỏi sự sáng tạo, tổ chức một chương trình tử tế,
thứ gì đó độc nhất vô nhị, thứ gì đó khiến họ sẵn sàng trả tiền."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.