CÚ SĂN ĐÊM - Trang 374

CHƯƠNG

75

M

ia không thể nói được linh cảm của cô đến từ đâu, nhưng có gì đó rất lạ

về ngôi nhà trắng ở giữa nơi khỉ ho cò gáy này. Kể từ lần trước đến đây, cô
đã cảm thấy nó dường như đang mời gọi cô. Nhà của Jim Fuglesang. Trơ
trọi, chẳng có gì bao quanh. Cây cối đóng băng. Im lặng. Không phải kiểu
im lặng làm cô thấy bình an, giống như sự yên bình tại Hitra. Ở cạnh biển.
Tiếng mòng biển kêu. Cái này khác. Một kiểu im lặng khác làm cho các
giác quan của cô trở nên nhạy bén. Cô cảnh giác nhìn xung quanh khi đi từ
xe về phía ngôi nhà màu trắng. Lần này cô mang vũ khí, và nó làm cô thấy
tự tin hơn. Lần trước cô đã có cảm giác lõa lồ, hơi sợ hãi, và đó không phải
là cô. Khi quay trở lại, cô không thể đoán được điều gì đã khơi dậy phản xạ
đó, và nó khiến cô bị hấp dẫn; cô biết cô phải quay lại, nhưng với mọi
chuyện đang diễn ra, giờ cô mới có thời gian cho nó. Có lẽ nó vẫn không
phải việc được ưu tiên, nhưng vài tiếng sẽ không gây tổn hại gì, và cô
muốn làm cho xong khi vẫn còn ánh sáng mặt trời.

Mia đi về phía ngôi nhà nhưng rồi dừng lại và đổi ý; thay vào đó, cô

chọn một con đường nhỏ dẫn xuống cánh rừng. Cô đã ở trong ngôi nhà. Nó
không ở đó. Cho dù thứ cô đang tìm kiếm có là gì đi nữa.

Mười bốn phút trong một ngày đẹp trời.
Jim Fuglesang đã chụp hai bức ảnh từ nhiều năm trước. Dán chúng vào

trong một cuốn album. Một con mèo. Và một con chó. Được xếp trong một
hình ngôi sao năm cánh bằng nến, trên thảm lông vũ.

Và đúng, Mia không giống hầu hết những người khác; cô không thể diễn

tả được sự thích thú kỳ lạ của mình với nơi xa xôi này, nhưng nó đã ở đó,
và nó làm mọi thứ đơn giản hơn. Cô có thể gạt bỏ cảm xúc của mình. Liệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.