CÚ SĂN ĐÊM - Trang 382

Cô thoáng thấy một cái thang cách đó không xa và lặng lẽ tìm đường tới

đó, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa của ngôi nhà cũ.

Thêm vài bước nữa, và chiếc iPhone của cô cuối cùng cũng nhấp nháy.

Có tín hiệu. Không lại mất sóng rồi. Phải, nó đây rồi. Không, tệ thật...

Cô bấm số Munch.
Không.
Số Ludvig.
Mẹ kiếp.
Rồi, bỗng nhiên, điện thoại thông.
“Grønlie nghe đây.”
“Mia đây,” Mia thì thầm. “Anh nghe thấy không?”
"Xin chào?" Ludvig Grønlie nói, giọng xa xăm.
“Anh có nghe thấy không?” Mia hỏi, giọng to hết cỡ cô dám nói.
“Mia? Cô hả? Cô nghe thấy không? Holger đang…”
“Quên Holger đi,” Mia khàn giọng thì thầm đúng lúc Grønlie lại biến

mất. “Tôi tìm được Marstrander rồi. Và, không hiểu vì sao, Miriam cũng
đang ở đây. Anh phải…"

“Này?” Grønlie lại nói.
“Anh có nghe thấy tôi nói gì không, Ludvig?”
“Cô nghe thấy không, Mia?”
“Có, tôi đây. Tìm tôi qua GPS đi, lạy Chúa, dò điện thoại của tôi. Tôi tìm

được hắn rồi. Marstrander. Tôi chắc chắn đấy. Và không hiểu sao...”

“Mia? Tôi đang mất tín hiệu của cô,” Grønlie nói, giọng lại xa xăm.
“Tìm tôi qua GPS, Ludvig. Anh nghe thấy không? Tìm tôi. Tôi đã…"
“Này?”
”Ludvig?”
”Cô nghe thấy không, Mia?”
Cô chửi thề thành tiếng và bởi vậy không nghe thấy tiếng thạch nam

đông cứng đang vỡ sau lưng.

“Anh nghe thấy không, Ludvig?"
”Này, Mia...?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.