CÚ SĂN ĐÊM - Trang 49

Về Johannes. Mối nghi ngờ lẩn khuất rằng cô đã chọn anh để trốn chạy, để
nổi loạn, để có con khi còn rất trẻ với một người đàn ông hoàn toàn đối lập
với bố mình.

Miriam châm thuốc, lục tìm điện thoại trong cái túi xách để trên bàn;

nhưng không có tin gì từ Johannes. Không: Anh nhớ em. Không: Em đang
ở đâu?
Chỉ một tin nhắn của mẹ cô: Marion ở thêm một tối được chứ? Nó
muốn mẹ đưa đến trường vào ngày mai.”

Miriam hồi âm: Được chứ, mẹ, tất nhiên rồi, hôn bé giúp con nhé. Cô đặt

điện thoại xuống, cuộn người trong chăn và lại nhìn mấy tấm áp phích.

Tự do của thú vật là tự do của chúng ta.
Hãy ngăn chặn trang trại Løken.
Áp phích về một trang trại ở Mysen. Một nơi tại Na Uy mà người ta

kiếm tiền từ việc mua những con thú không ai muốn, nhốt chúng trong
chuồng rồi bán ra nước ngoài cho mục đích thí nghiệm.

Đó là cách họ đã gặp nhau.
Ziggy.
Miriam lại cảm thấy tội lỗi, nhưng cô không thể quyết định được là nên

đứng dậy, thay đồ, bắt taxi về nhà tại Frogner, đón Johannes khi anh về nhà
sau kíp trực tại bệnh viện, như một người bạn gái tốt, người mẹ tốt, người
mà cô nên là, hay kéo cái chăn phủ lên người trong cái căn hộ nhỏ mà sinh
động này, nơi nhắc nhỡ cô về một cuộc đời cô từng có.

Hãy ngăn chặn trang trại Løken.
Cô đã từng làm việc ở Hội Bảo vệ Động vật tại Mosseveien, vì cô cảm

thấy nên làm gì đó với cuộc đời mình. Làm gì đó chứ không chỉ là một bà
mẹ. Tove và Kari, hai phụ nữ tử tế không có hoài bảo nào khác ngoài quan
tâm tới những con mèo không ai muốn. Cho chúng ăn. Âu yếm chúng.
Đảm bảo để chúng ý thức được chúng có ý nghĩa. Công việc đơn giản,
nhưng với cô thể là đủ.

Và bỗng nhiên anh ta xuất hiện ở đó.
Lần đầu tiên anh ta đến, Tove và Kari suýt nữa đã biến thành hai thiếu nữ

chỉ biết cười khúc khích, đỏ mặt như thể đang có người nổi tiếng ghé thăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.