CÚ SĂN ĐÊM - Trang 79

đồng, nhưng cô gạt nó đi, rùng mình khi nghĩ tới chuyện chưa đầy hai mươi
tư giờ trước, cô đã mở cái lọ đầu tiên và nuốt chửng mấy viên.

Ông đã cứu cô lần nữa. Vòng xoáy định mệnh. Nếu Munch không gõ

cửa, cô sẽ không còn ở đây được nữa. Cô đã thọc hai ngón tay xuống họng
cố nôn mấy viên thuốc ra. Giờ Mia thấy hơi xấu hổ. Cô đã tự hứa sẽ cố
gắng, ấy vậy nhưng cô lại bỏ cuộc quá sớm.

Mia vươn người vặn nhiệt độ sưởi lên hết cỡ và trầm ngâm một lúc,

nhưng không có lối thoát nào, giả vờ không biết cũng chẳng nghĩa lý gì.

“Vậy, anh định khi nào nói với tôi?”
“Nói với cô cái gì?” Munch hỏi.
“Ôi, thôi nào, Holger. Tôi xem danh sách rồi, tất cả chúng tôi. Anh nghĩ

chuyện này sẽ tiến triển thế nào?”

“Cái gì?" Mưnch lại hỏi, mặc dù khi nhìn ông, cô dám chắc ông hiểu ý

cô.

“Rolf,” Mia nói. “Rolf là giáo viên ở đó.”
Munch dường như định châm thêm điếu thuốc nữa, nhưng ông đã dừng

lại và tiếp tục nhìn chăm chú qua kính chắn gió.

“Nó có nghĩa là anh không nên theo vụ này. Anh biết thế, phải không?

Nếu Mikkelson phát hiện ra, ông ta sẽ loại anh khỏi cuộc điều tra. Holger,
anh nghĩ gì vậy? Cá nhân anh có liên quan, anh đã bị tổn thương, và anh
không nói một tiếng với cả đội, Và...”

“OK, oK.”
Ông phẩy tay ngắt lời cô và tiếp tục nhìn ra ngoài kính chắn gió một lúc

trước khi lên tiếng. “Họ sắp kết hôn,” ông nói, không nhìn cô.

“Ai?"
“Marianne và Rolf.”
Mia lắc đầu. “Chuyện đó thì có liên quan quái gì?”
Munch lại rơi vào im lặng.
“Ôi, thôi đi, Holger, anh khá hơn thế này mà." Mia thở dài.
“Hơn cái gì?”
“Có cần tôi phải đánh vần ra không?”
“Có cần cô phải đánh vần cái gì ra không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.