CÚ SĂN ĐÊM - Trang 80

Munch giờ có vẻ thật sự bực bội. Ông đánh tay lái vượt qua một xe tải

lớn sau đó lại quay vào làn trong, rồi ông với lấy một điếu thuốc trên bảng
đồng hồ xe, châm lửa.

“Holger,” Mia thở dài. “Dù không phải là bác sĩ tâm lý thì tôi vẫn biết

anh đang nghĩ gì, nhưng chuyện này thật ngu ngốc.”

“Chuyện gì?” Munch hỏi, mặc dù một lần nữa có vẻ ông hiểu quá rõ ý

cô.

“Rằng nếu may mắn sao đó mà Rolf Lycke trở thành nghi phạm trong vụ

này, vậy thì Marianne sẽ bỏ ông ta và mở cho anh một lối. Ý tôi là, thật đấy
à, Holger? Bước thẳng ra từ một bộ phim Hollywood với kịch bản dở tệ và
cái kết có hậu. Chẳng giống anh gì cả.”

Cô dịu dàng mỉm cười với ông và nhẹ cả người khi ông mỉm cười đáp

lại.

“Đôi khi cô rất phiền phức đấy, cô biết không?”
“Vâng, vâng, tôi biết. Nhưng phải có ai đó nói cho anh chứ.”
Munch lắc đầu như thể thừa nhận sự khờ khạo của mình.
“Ông ta mua tặng cô ấy một bó hoa to,” ông nói, khẽ thở dài.
“Tôi rất tiếc khi nghe thấy thế,” Mia nói. “Nhưng dù sao đi nữa, đã mười

năm rồi còn gì.”

“Tôi biết, Mia.”
“Vậy ta làm gì đây?”
“Về chuyện gì?”
“Về chuyện ông ta làm việc ở đó? Chuyện thật ra anh không nên theo vụ

này?”

Munch đạp ga và vượt qua một xe tải khác rồi lại khẽ thở dài nói,

“Chúng ta sẽ loại ông ta ra càng sớm càng tốt.”

“Nên như thế." Mia gật đầu “Hiển nhiên ông ta không làm việc đó."
“Hiển nhiên rồi.”
"Vậy hãy chứng minh điều đó và gạch ông ta khỏi danh sách thôi."
"Chính xác,” Munch nói. "Chỉ cần làm thế là xong, nhỉ?”
”Chắc chắn rồi."
"Vấn đề đã được giải quyết.” Mia lại gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.