Người nọ vẫn luôn nhìn hắn, nghe được thanh âm của hắn nhíu lông
mày, đánh giá hắn một chút, trên mặt lộ ra một tia tươi cười khó lường.
Khoát tay áo, tựa hồ hoàn toàn không để ý chuyện này, trực tiếp mở
miệng nói, “Lạc Khâu Bạch?”
Lạc Khâu Bạch ngẩn người, có chút kinh ngạc, “Anh biết tôi?”
Nhưng hắn với người này một chút ấn tượng cũng không có.
Người nọ duỗi thắt lưng, tựa vào bàn bên cạnh, hai đùi giao điệp cùng
một chỗ, không trả lời ngược lại cười nói, “Nhìn người thật so với trong
hình khỏe mạnh hơn nhiều.”
Những lời này có chút cổ quái, Lạc Khâu Bạch ở trong lòng hơi hơi nhăn
lại mày, trên mặt vẫn cười, “Khó được có người nói thật, tôi cũng hiểu
được bản thân càng suất một chút, đa tạ anh.”
Người nọ sửng sốt, tiếp ha ha mỉm cười, ánh mắt gắt gao khóa trên cổ
củaLạc Khâu Bạch, nhìn thoáng quanơi phát ra dây thanh mới mở miệng,
“Cậu rất thú vị.”
“Bất quá, mặt mũi cũng thật lớn, có phải đóng được
《 Tà dương ca 》
liền chướng mắt những thứ khác không? Khó có được cơ hội tôi chủ động
đi tìm diễn viên, cậu đến hiện tại không một chút đáp lại, đau thấu tim tôi.”
Lạc Khâu Bạch trố mắt một chút, phản ứng nửa ngày cũng không nhớ tới
người này rốt cuộc là ai, “Xin lỗi, tôi không rõ anh đang nói cái gì, anh là…
?”
“Lạc Khâu Bạch.”
Xa xa đột nhiên có người gọi hắn, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trịnh
Hoài Giang bước nhanh tới, “Hôm nay vài đạo diễn lớn đều đến, tôi tìm