Trịnh Hoài Giang tái mặt, nhìnLạc Khâu Bạch lộ ra một tia được việc
không đủ bại sự có thừa.
Lạc Khâu Bạch nhịn không được cười lên tiếng, vừa nhấc đầu lại đột
nhiên phát hiện Hàn Chiêu dùng một ánh mắt ý vị sâu xa nhìn chằm chằm
vào hắn, cặp mắt thâm sắc khó hiểu làm phía sau lưng của hắn nổi lên một
tầng lạnh ý.
Bởi vì ánh mắt như vậy tuy rằng không lợi hại, nhưng đã xuyên thấu qua
hắn, có cảm giác như nhìn đến bên trong thân thể của hắn.
Lúc này Hàn Chiêu nói, “Lạc tiên sinh, hiện tại cậu có rảnh hay không?
Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Trịnh Hoài Giang đang có ý này, chỉ chỉ trên lầu, ý bảo ở trên có phòng
trống.
Với thanh danh của Hàn Chiêu, có thể nói hợp tác với anh ta chỉ có lợi
không có hại, huống chi Lạc Khâu Bạch cũng đích xác có chút ngạc nhiên
với đạo diễn xuất quỷ nhập thần này, cũng không nói thêm gì, đi theo hai
người lên lầu.
Rời đi yến hội, Lạc Khâu Bạch nhìn chung quanh muốn tìm thân ảnh Kỳ
Phong muốn gọi y, kết quả lại phát hiện yđang cùng nữ nhân ngực bự nói
chuyện, nhịn không được ở trong lòng thầm mắng một tiếng “Còn mẹ nó
nói em tao, anh đại điểu quái mới tao”.
Quên đi, dù sao hắn đang làm việc, liền tha thứ y, cùng lắm thì trở về
không cho y ôm Đoàn Đoàn, lại nói, nam nhân bất lực chỉ có ở trước mặt
hắn mới là đại điểu quái.
Suy nghĩ trong óc chợt lóe qua, Lạc Khâu Bạch bị ý tưởng của chính
mình đùa nở nụ cười, phát ra tiếng cười nhỏ.