người ta không thoải mái nhìn Lạc Khâu Bạch, điều này làm hắn thoải mái
không ít, lại thay đổi quần áo, thuận lợi tiến hành công tác, chẳng qua khi
kết thúc công việc trời cũng đã tối.
Vội cả ngày, đoàn phim thu hoạch tương đối nhiều, Lạc Khâu Bạch từ
phòng hóa trang đi ra, nhân viên công tác đều đi rồi.
Studio tối như mực, Lạc Khâu Bạch gọi điện thoại cho Kỳ Phong, nói
cho y vị trí của mình, Kỳ Phong nói lát nữa tới đón hắn, vì thế hắn thu thập
xong liền đi ra ngoài.
Ẩn ẩn chú ý tới trong góc phòng lộ ra đèn sáng, còn truyền đến tiếng ho
khan cùng kêu rên.
Lúc này đoàn phim tan tầm, cả chị quét tước vệ sinh đều đi rồi, ai còn ở
chỗ này?
Lạc Khâu Bạch có chút nghi hoặc, cân nhắc có nên đi qua nhìn xem
không, trong góc phòng tiếng ho khan càng thêm kịch liệt, sau đó chợt
nghe “Phanh”, như là trọng vật rơi xuống đất, tiếng ho khan cũng biến mất,
Studio tối như mực trong lúc nhất thời lâm vào tĩnh mịch, nhiều ít có chút
dọa người.
Lạc Khâu Bạch suy nghĩ nửa ngày vẫn đi tới, ánh sáng thực mỏng manh,
hắn nhìn không tới trong góc phòng rốt cuộc là ai, nhỏ giọng hỏi một câu,
“Uy, cái kia… Anh có khỏe không? Có cần hỗ trợ không?”
Bên kia không có thanh âm, Lạc Khâu Bạch đi vài bước, dưới chân đột
nhiên đụng tới cái gì, hắn hoảng sợ, lấy điện thoại di động ra chiếu, mở to
hai mắt.
Hàn Chiêu? Anh ta làm sao vậy?