Lạc Khâu Bạch vốn cũng không nghĩ xen vào việc của người khác, đặc
biệt hắn đã hạ quyết tâm trừ công tác bên ngoài, tránh xa quái nhân Hàn
Chiêu một chút, chính là hiện tại mắt thấy còn một người đột nhiên ngã quỵ
trên mặt đất không có thanh âm, cho dù là người xa lạ cũng phải duỗi tay
đi?
Nghĩ như vậy, hắn nhu nhu thái dương, thầm than chính mình xui xẻo,
khom lưng xuống vỗ vỗ anh ta, “Hàn đạo diễn, Hàn đạo diễn? Ngài không
có việc gì đi?”
Lúc này Hàn Chiêu đã ngã xuống đất cuối cùng có chút phản ứng, từ ánh
sáng di động của Lạc Khâu Bạch nhận ra hắn, kịch liệt ho khan vài tiếng,
“A… Là em a.”
Lạc Khâu Bạch vừa thấy anh ta còn có thể nói chuyện, hẳn là vấn đề
không lớn, dìu anh ta lên ghế, lại mở đèn trong Studio.
Đèn sáng, Hàn Chiêu vốn đã giống quỷ hút máu mặt càng thêm không có
huyết sắc, anh ta thủy chung cuộn thắt lưng, tựa hồ rất thống khổ, cùng bộ
dáng bén nhọn cổ quái như là hai người khác nhau.
“Anh sinh bệnh gì, trên người có thuốc không, tôi tìm chút nước cho
anh.”
“Không có việc gì… Khụ… Khụ khụ, bệnh cũ, không cần uống thuốc.”
Hàn Chiêu khoát tay áo, tựa vào ghế rốt cục thư thái một chút.
“Anh là bị bệnh gì? Như thế nào còn có thể từ trên ghế ngã xuống?” Lạc
Khâu Bạch hỏi.
Sắc mặt Hàn Chiêu biến đổi, trong ánh mắt hẹp dài có ánh sáng phức tạp
hiện lên, tiếp lại bị vẻ mặt cười như không cười bao trùm, “Không chỉ cảm
mạo thôi, bệnh đường hô hấp, ho khan cả ngực đều đau, không cẩn thận
ngã xuống thôi.”