Hiện trường nổ tung, tất cả đều là thanh âm thảo luận, Hàn Chiêu lúc này
quay đầu, cười như không cười mở miệng, “Khâu Bạch, em đi hay không
đi?”
Lạc Khâu Bạch nửa ngày không kịp phản ứng, không nghĩ tới Hàn Chiêu
lạixài một chiêu này, lúc này da đầu đều đã tê rần.
“Hôm nay tôilàm việc cả một ngày, có chút mệt mỏi, mọi người hảo hảo
chơi đi.”
Nghe xong lời này, hiện trường lại tạc oa, “Nam chính đều không đi,
chúng ta còn đi làm gì?”
“Khâu Bạch phải đi, nếu không ai ca hát với chúng tôi?”
“Cậu mỗi ngày đúng giờ trở về làm gì, chẳng lẽ là thật sự Kim ốc tàng
kiều (nạp thiếp), có bà xã cùng hài tử quản, cho nên không thể chơi?”
Hiện trường càng lúc càng ồn ào, Lạc Khâu Bạch bị không trâu bắt chó
đi cày (bất đắc dĩ), lúc này nếu tái kiên trì, sẽ bị nói là đùa giỡn đại bài,
không hợp bầy đàn.
Cuối cùng hắn không có biện pháp chỉ có thể gật đầu, toàn trường cao
hứng hoan hô, Hàn Chiêu hướng hắn nhíu mày, Lạc Khâu Bạch dịch tầm
mắt.
Gọi điện thoại cho Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch liền đi theo đoàn phim
chậm rãi đi tới một hội sở tư nhân.
Rượu quá ba tuần, trên bàn cơm đã sớm no nê, lúc này mọi người đang
uống hăng say trên bàn rượu, Lạc Khâu Bạch không thích uống rượu, hơn
nữa lại là nam chính, tránh không được cũng bị nốc rượu, hắn thật vất vả
lấy cớ đi vệ sinh chạy ra, cũng không muốn trở về.