Nói xong, anh ta mãnh liệt vỗ bóngtiến công sau lưng Lạc Khâu Bạch,
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một giây đồng hồ, tiếp linh hoạt phòng thủ.
Hai người anh tới tôi đi, chém giết kịch liệt trong sân bóng rổ, Hàn Chiêu
mãnh liệt làm Lạc Khâu Bạch phân tâm, nhảy lên ném rổ, lại bị Lạc Khâu
Bạch mãnh liệt nhảy dựng lên trên không trung chặn giết, xoay người bắt
lấy bóngtiến công về phía đối diện.
Hàn Chiêu bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị Lạc Khâu Bạch tha đi qua,
kịp phản ứng, Lạc Khâu Bạch ghi 3 điểm.
Hai chân hắn rơi xuống đất, dựng thẳng một ngón tay, “Hàn đạo diễn,
một.”
Hầu kết Hàn Chiêu lăn lộn, nhìn Lạc Khâu Bạch, tiếp như sét đánh
không kịp bưng tai, bước xa đoạt lấy bóng, nhảy lên ba bước ném rổ, một
tay khấu rổ, còn treo ngược trên khung nửa giây.
“Đại minh tinh, còn sớm lắm.”
Năm phút đồng hồ qua nhanh, còn vài giây cuối cùng, Hàn Chiêu ghi
nhiều điểm hơn, giương mi, “Lạc Khâu Bạch em thua.”
Ai biết Lạc Khâu Bạch đột nhiên nhướng mày mỉm cười, chặn đứng rổ,
xinh đẹp trở lại, cách rổ đối diện rất xa, đột nhiên nhảy lên.
Trong một giây cuối cùng, bóng của Lạc Khâu Bạch dọc theo một đường
cong vào giữa rổ, hai người bằng điểm!
“Không đến một giây cuối cùng tôi đều sẽ không buông bỏ.”
Lời nói này rơi xuống đất, hai người đều thở hồng hộc, trầm mặc một hồi
đều nở nụ cười.