Cha sứ có chút xấu hổ, nhìn Lạc Khâu Bạch, lập lại một lần lời nói.
Lạc Khâu Bạch nhịn không được nở nụ cười, gật gật đầu trả lời, “Yes, I
do.”
Kỳ Phong lỗ tai đỏ lên, khúc quân hành diễn tấu đến cao trào, hai người
được cha sứ chứng kiến, trao đổi nhẫn, Kỳ Phong cúi đầu, khẽ hôn một cái
lên môi Lạc Khâu Bạch.
Gíao đường tiếng chuông reo vang, đóa hoa màu trắng theo gió tung bay.
Lạc Khâu Bạch có chút mê muội, trong nháy mắt, hắn thậm chí đều
không phân biệt được đây rốt cuộc là hiện thực hay là trò đùa.
Xa xa tại S thị lúc này đã là đêm tối, Kỳ gia đèn đuốc sáng trưng.
Tôn đạo trưởng vuốt râu mép nhìn ngoài cửa sổ, ngữ khí ngưng trọng,
“Lão gia, thời gian này thiếu gia phỏng chừng đã cùng hài tử họ Lạc kết
hôn , chẳng lẽ ngài thật sự không để ý?”
Kỳ lão gia khép lại tờ báo, dừng một chút mới chậm rãi mở miệng, “Tiểu
Phong đã kiên quyết phải cùng hài tử họ Lạc kết hôn, nếu không nó sẽ tình
nguyện chết bất đắc kỳ tử bỏ tôi lại, tôi cũng không biết làm thế nào. Nó là
tôn tử của tôi, nó chỉ có phản ứng với‘lô đỉnh’, nếu tôi buộc nó tìm nữ nhân
cũng vô dụng, còn không bằng chúc phúc cho nó.”
“Vậy mặc kệ nó tìm nam nhân sao? Nếu là như vậy, Tiểu Phong có ‘lô
đỉnh’ hay không có cái gì khác nhau, dù sao Kỳ gia đều là tuyệt hậu.”
Tôn đạo trưởng lo lắng, Kỳ lão gia lại cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu,
“Đạo trưởng, Tiểu Phong còn chưa đến 30 tuổi, chỉ cần có thể duy trì mạng
sống, cuộc sống của nó còn dài, không lo không có con nối dõi.”