hắc ám, hắn liếc mắt một cái liền thấy được Kỳ lão gia nằm cách đó không
xa.
Lão nhân cả đời cẩm y ngọc thực, hiện giờ mặt mũi bầm dập, trên người
lại treo huyết, lưu lạc đến kết cục này, thê thảm chật vật không cách nào
hình dung, sinh không thấy người chết không thấy xác nhiều ngày như vậy,
vừa thấy được, cuối cùng cũng còn sống.
Mỗi lần gặp mặt lão nhân này còn hận không thể ăn hắn, nghênh ngang
nhận Hàn Chiêu vào cửa, hiện tại biến thành quang cảnh này, coi như là tự
làm bậy. Tóm lại nhìn thấy ông một trận thổn thức, lại cảm thấy ông đáng
thương thảm thương.
Lạc Khâu Bạch thở dài, cuối cùng dùng sức dịch đến bên cạnh ông, dùng
đầu gối giúp ông gối đầu, tránh cho ông hô hấp không được trực tiếp đi đời
nhà ma.
Ngoài phòng thường thường truyền đến tiếng cười, hắn lại vô cùng thanh
tỉnh, nhìn thoáng qua cái chân bị thương, quan sát bốn phía, trong lòng lại
nhịn không được nhớ tới Kỳ Phong.
Tên kia lúc này có thể sắp điên không? Thựcnhanh y có thể tìm ra bọn
họ rồi, thực nhanh.
Lão gia thức tỉnh lại, toàn thân đau nhức, ho khan vài tiếng ngẩng đầu
liếc mắt một cái liền thấy được Lạc Khâu Bạch, lúc này Lạc Khâu Bạch
cũng quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ lão gia phút chốc mở mắt thật lớn, ông hoài nghi mình xuất hiện ảo
giác, nếu không sao lại nhìn thấy Lạc Khâu Bạch xuất hiện ở trong này.
“Con…”Ông khàn khàn muốn mở miệng, lại bị ánh mắt Lạc Khâu Bạch
ngăn lại.