Bên cạnh vệ sĩ muốn đuổi người, Lạc Khâu Bạch cười cười đem lon một
lần nữa đưa cho anh ta, “Tiên sinh vị nào? Nói tôi đều nghe không hiểu, đồ
vật trả lại cho anh, lần sau phải cẩn thận một chút.”
Nói xong đưa khăn tay cho anh ta, một lần nữa đeo lên kính râm đi vào.
Lý Kim Hâm giờ phút này còn ngồi xổm tại chỗ, thành đối tượng cười
nhạo của mọi người, hận không thể một đầu đâm chết. Anh ta như thế nào
cũng không nghĩ tớiLạc Khâu Bạch tôm tép, một ngày kia sẽ trở thành
minh tinh quốc tế đại hồng đại tử, hiện giờ anh ta ngồi xổm, Lạc Khâu
Bạch đứng, trên cao nhìn xuống, khác nhau một trời một vực, anh ta hổ
thẹn mất thể diện một câu cũng nói không nên lời.
Lúc đang trao đổi chụp hình quảng cáo, Kỳ Phong điện thoại tới, nói đã
lái xe ở dưới lầu chờ hắn, tiểu tử kia không thể chờ đợi được muốn tìm ba
ba, cho nên Trịnh Hoài Giang liền mang theo bé đến phòng họp.
Hội nghị chấm dứt, Lạc Khâu Bạch ôm nhi tử một bên cùng Trịnh Hoài
Giang nói chuyện phiếm, một bên đi ra ngoài, lúc này chợt nghe đến sau
lưng có người gọi hắn, “Khâu Bạch.”
Hắn quay đầu, nhìn thấy người tới sửng sốt một chút, Trịnh Hoài Giang
thấyvậy, thức thời tìm lý do ly khai, trong lúc nhất thời toàn bộ hành lang
chỉ còn lại Lạc Khâu Bạch cùng Đoàn Đoàn, còn có người đứng đối diện,
Mạnh Lương Thần hồi lâu không thấy.
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhíu lông mày, “Đã lâu không gặp.”
Đoàn Đoàn trong ngực nháy mắt, nhìn Mạnh Lương Thần liếc mắt một
cái, “Ba ba, chú này là ai a?”
“Một người bạn của ba ba.” Lạc Khâu Bạch thản nhiên mở miệng, cười
nhéo khuôn mặt nhi tử một chút, ngẩng đầu thản nhiên chào hỏi.