Mạnh Lương Thần vẫn giống như trước anh tuấn như vậy, chẳng qua già
hơn một chút, cằm còn mọc một chút râu mép, hắn ta nhìn nhìn tiểu tử
trong ngực Lạc Khâu Bạch, một lát sau mới chậm rãi mở miệng, “Khâu
Bạch, lâu như vậy không gặp, có rảnh uống một ly không?”
Lạc Khâu Bạch gọi điện cho Kỳ Phong cùng Mạnh Lương Thần đi
xuống quán cà phê Tây Tư dưới lầu của Tinh Huy.
Tiểu tử kia vẻ mặt tò mò nhìn Mạnh Lương Thần, thấy hắn ta tương đối
giống Phong Phong, trong lòng nhỏ giọng nói thầm, cái chú này không suất
bằng Phong Phong, ánh mắt nhìn ba ba cũng không nóngbằng Phong
Phong, vừa thấy liền không xứng với ba ba.
Nhiều năm như vậy, nơi này vẫn không đổi, nhưng hai người lại không
đến thường xuyên. So sánh với Mạnh Lương Thần hơi tang thương, Lạc
Khâu Bạch ngược lại càng thêm trẻ, hắn đã sắp30 tuổi, nhưng vẫn ôn hòa
nhẹ nhàng, khóe miệng thủy chung treo một tia cười nhợt nhạt, áo sơmi
đơn giản màu trắng và quần bò, hoàn toàn nhìn không ra hắn đã là minh
tinh đại hồng đại tử.
“Khâu Bạch, chúc mừng em.” Mạnh Lương Thần nói chính là vị trí hiện
giờ của Lạc Khâu Bạch trong giới giải trí.
Lạc Khâu Bạch kéo kéo khóe miệng, “Vận khí tốt thôi, chuyện trước còn
chưa kịp nói một tiếng đa tạ.” Hắn nói chính là “Tam giác luyến”năm đó
hủy diệt hắn, Mạnh Lương Thần chủ động chịu trách nhiệm.
Nhắc tới chuyện năm đó, trên mặt Mạnh Lương Thần lộ ra một tia cười
khổ, “Đây chẳng qua là anh bồi thường, huống hồ anh làm không đủ, năm
đó anh không nên không buông xuống Thanh Lưu đi trêu chọc em, hoặc là
nếu sớm một chút thừa nhận quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không phát sinh
chuyện như vậy, rốt cuộc là anh thực có lỗi vớiem.”