“A ——!” Một tiếng nữ nhân thét chói tai, ngọn đèn toàn trường đột
nhiên sáng lên, Lạc Khâu Bạch quần áo bạch y, chậm rãi quay đầu lại, bên
chân nằm một khối thi thể, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt tuyệt vọng,
nhưng miệng lại cuồng loạn cười to.
Âm nhạc chiêng trống rùm beng lần thứ hai vang lên, khách quý mở ra
phong thư.
Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại thâm hút một hơi, hắn hết thảy đều bại lộ
dưới màn ảnh, lúc này Kỳ Phong gắt gao cầm tay hắn, như cho hắn sức
mạnh.
“Đêm nay nam chính xuất sắc nhất là —— ”
“
《 Manh âm 》, Lạc Khâu Bạch!”
Hiện trường sôi trào lên, nhấc lên phô thiên cái địa, tất cả mọi người
hoan hô với Lạc Khâu Bạch, trong lúc nhất thời toàn bộ hội trường đều
đứng lên, vỗ tay sấm dậy.
Lạc Khâu Bạch đứng lên, đầu tiên là phác đi lên gắt gao ôm Kỳ Phong,
hiện trường vang lên một mảnh thét chói tai, Mạnh Lương Thần hướng hắn
trừng mắt nhìn, lần đầu tiên đối với hai người lộ ra nụ cười vô cùng chân
thành, “Khâu Bạch, em thắng, nhanh đi lên đi.”
Diệp Thừa không ngừng huýt sáo, quả thực so với chính mình đoạt giải
còn vui vẻ hơn, phác đi lên ôm bả vai Lạc Khâu Bạch, vươn tay hướng về
phía người xem một bên phất tay một bên la, “Khâu Bạch! Khâu Bạch!”
Mọi người đi theo anh ta đồng thời hô, toàn bộ trong đại sảnh quanh
quẩn tên Lạc Khâu Bạch, giờ khắc này thời đại của hắn rốt cục đã đến!
Lúc này thanh âm của MC cũng vang lên, “Lạc Khâu Bạch bằng vào
diễn xuất nhân cách phân liệt tại
《 Manh âm 》, đạt được giải nam chính