xuất sắc nhất, đây là lần đầu tiên cậu ấy tại Kim Ngưu được đề cử, cũng là
lần đầu tiên được cúp, cậu ấy trở thành người trong 30 năm, ảnh đế trẻ tuổi
nhất được giải Kim Ngưu, phần vinh quang này đáng giá ghi khắc!”
Âm nhạc rộng lớn tượng trưng cho vinh dự vang lên.
“Kỳ Phong, chờ em.” Lạc Khâu Bạch cười cầm tay Kỳ Phong, xoay
người hướng về sân khấu ngọn đèn rực rỡ.
Kỳ Phong đứng ở tại chỗ, nhìn thê tử từng bước một đi lên cầu thang
tượng trưng cho giấc mộng cùng vinh quang hồng sắc, liền như tại hôn lễ
trên giáo đườngnăm đó, đi từng bước một về phía mình.
Đứng ở giữa sân khấu, Lạc Khâu Bạch nắm tiểu kim nhân, hít một hơi.
“Xin lỗi… Tôi quên lời kịch, rõ ràng đã học rất nhiều lần.”
Đưa tới dưới đài một mảnh tiếng cười, tức giận nháy mắt trở nên nhiệt
liệt lại thoải mái.
“Trước kia có người nói với tôi, Lạc Khâu Bạch cậu không thích hợp với
giới giải trí, tôi không tin, chỉ diễn vai phụ, tôi cũng không tin. Diễn viên
nhỏ bé không thể lộ diện không thế có lời kịch có thể đi đến hiện tại, tôi
dùng 6 năm, 6 năm này náo nhiệt có, hung hăng té ngã cũng có, nhiều lần
tôi cho là mình đã xong, phải triệt để rời đi màn ảnh tôi nhiệt tình yêu
thương, nhưng không, cám ơn mọi người ủng hộ tôi, cổ vũ tôi.”
“Cám ơn mỗi người trong đoàn phim
《 Manh âm 》, cám ơn đạo diễn
Hàn Chiêu, không có kịch bản của anh ấy sẽ không có Lạc Khâu Bạch ngày
hôm nay đứng ở chỗ này lấy giải thưởng. Đương nhiên, tôi rất muốn cảm tạ
người yêu của tôi.”
Hiện trường bởi vì một câu nói kia một mảnh ồ lên, Lạc Khâu Bạch nhìn
chăm chú vào Kỳ Phong dưới đài, nhìn khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, cười