Bác sĩ Trương càng kinh ngạc , “Chính là trái tim ngài so với bình
thường đã khá hơn nhiều, đập hữu lực vững vàng, hơn nữa bệnh trạng cũng
ít, huyết khí đều lưu thông không ít so với một tuần trước, nếu không uống
thuốc, không có khả năng tự lành nhanh như vậy.”
Nghe đến đó, Kỳ Phong nhíu mày, không đề cập tới cái này y đã quên,
gần đây sốlần y phát bệnh đích xác ít đi rất nhiều.
Lạc Khâu Bạch đang mê man vô ý thức phát ra một tiếng kêu rên.
Kỳ Phong vẻ mặt nháy mắt thay đổi, chẳng lẽ là bởi vì… Lạc Khâu
Bạch?
Bên tai đột nhiên nhớ tới Tôn đạo trưởng đã từng nói qua, “Thải âm bổ
dương, giao hòa song tu, tự nhiên không cần thuốc mà khỏi ”
Nghĩ đến đây, Kỳ Phong trên mặt hiện lên một tia cổ quái, sờ sờ chóp
mũi, khóe miệng thực đạm gợi lên.
Thê tử của người khác cũng không tốt bằng của y, đây là chuyện tốt của
một người chồng.
Bác sĩ Trương nhìn y cười mà không nói, nhịn không được tiếp tục truy
vấn, lúc này, Lạc Khâu Bạch xoay người, miệng phát ra thanh âm rất
nhẹ,như sắp tỉnh.
“Thanh âm của hắn…”Bác sĩ Trương kinh ngạc nhướng mày, không thể
tin được lỗ tai của mình, bởi vì ông cảm thấy cậu nam nhân này vô ý thức
phát ra thanh âm mang theo một cỗ mị ý, này tuyệt đối là ảo giác đi?
“Bác sĩ Trương, ông còn muốn ngốc bao lâu nữa? Chẳng lẽ không trở về
kiểm tra thân thể ông nội sao?”