Kỳ Phong nhìn hắn ăn đồ ăn lần đầu tiên mình làm, khóe miệng thực
đạm gợi lên, mãnh liệt đoạt lấy muỗng, kết quả một hơi đều không nuốt
vào thiếu chút nữa còn nhổ ra.
“Không cho ăn, nhanh chóng phun ra cho tôi.”Y nóng nảy ngăn trở.
Lạc Khâu Bạch thuận tay đem muỗng cuối cùng nuốt vào trong bụng,
giơ chén không lên nói, “Không có, Kỳ thiếu gia anh muốn ăn thì múc một
chén đi.”
Kỳ Phong thân hình bất động, nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch mặt sốt
cao ửng hồng cùng khóe môi nhếch lên tươi cười, ngực phập phồng vài cái,
nhíu mày, thầm mắng một tiếng, đột nhiên kéo đầu Lạc Khâu Bạch qua,
không chút do dự ngăn chặn miệng của hắn.
“!” Không hề phòng bị Lạc Khâu Bạch ngây ngẩn cả người, căn bản
không kịp phản ứng.
Đầu lưỡi Kỳ Phong tiến vào, đem cháo còn sót lại trong miệng hắn liếm
đến không còn một mảnh.
Lạc Khâu Bạch theo bản năng phản kháng, nhưng là tay vẫn nâng lên,
trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết, yêu cầu của kim chủ hắn
không thể cự tuyệt, cũng không có quyền cự tuyệt.
Hình ảnh đêm tân hôn tư ma dây dưa vọt vào đầu, làm hai người đều hô
hấp không xong.
Tiếng nước chậc chậc vang lên, Lạc Khâu Bạch bị hôn cơ hồ sắp hít thở
không thông.
Lúc này Kỳ Phong buông hắn ra, đồng tử màu đen giống như săn bắn
chim ưng.