Nghe nói Trịnh Hoài Giang rất cực đoan soi mói, nếu không phải bạn là
người được người ta chú ý, anh ta sẽ bắt bẻ bạn cho tới cùng, hạ thấp giá trị
của bạn, nhưng không thể phủ nhận, nếu đượcanh ta coi trọng, ngày hôm
sau nhất định sẽ được phong vương, cho nên anh ta mới có biệt hiệu”Đôi
mắt ma quỷ “.
Người này đứng ở trong giới giải trí, trước kia Lạc Khâu Bạch cho dù là
rướn cổ lên hay kiễng mũi chân đều với không tới một ngón tay của anh ta,
nhưng hiện tại người đại diện vương bài này lại an vị tại khoảng cách
không thể gần hơn.
“Cậu đến muộn 3,24 giây.”
Trịnh Hoài Giang giơ tay lên nhìn thoáng qua, đánh giá Lạc Khâu Bạch
từ trên xuống dưới một chút.
Không thể không nói, cậu nam nhân này thật không quá đẹp, ít nhất với
khuôn mặt để kiếm miếng cơm, diện mạo này của hắn hoàn toàn không có
một chút tiềmnăng nào.
“Xin lỗi… Sẽ không có lần sau. Tôi không nghĩ rằng sẽ được thấy anh
tận mắt nên có chút khẩn trương.” Lạc Khâu Bạch luống cuống cười cười,
mặt mũi theo bản năng cong lên.
Giáp mặt nghe được thanh âm của hắn, Trịnh Hoài Giang lần thứ hai
trầm mặc, nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch, lần này rốt cục có điểm hứng
thú.
Một diện mạo bình thường, khi cười rộ lên lại mang theo hương vị câu
nhân, thậm chí cả thanh âm cũng giống như chui vào lỗ chân lông của
người ta vậy, hắn tựa hồ hoàn toàn không biết mình có tiềm chất này, vô
tình toát ra phong thái thơ ngây lại tự nhiên phong lưu, đích xác… Có chút
ý tứ.