Một câu làm Kỳ Phong mặt thối giống đậu phụ khô, gân xanh trên trán
nhảy dựng, dùng ý chí lớn nhất mới đè lại Lạc Khâu Bạch lộn xộn, nóng
nảy bưng một ly nước lạnh cho hắn, “Không có! Uống.”
Lạc Khâu Bạch cổ họng khô nóng, thuận theo uống nước, liếc mắt một
cái thấyhai chân Kỳ Phong, phát hiện nơi đó bành trướng có chút dọa
người, tiếp kịp phản ứng, đột nhiên ôm cổ Kỳ Phong, cười to, nhỏ giọng
nói, “Nguyên lai anh đã uống thuốc rồi… Vậy bây giờ có thể ?”
Nói xong hắn tách ra chân ngồi ở trên đùi Kỳ Phong, giữa hai chân
dịchướt chảy xuống dưới, làm ướt áo sơmi và quần của Kỳ Phong.
Kỳ Phong cảm thấy mình cũng sắp bị tra tấn chết, nhưng vẫn gắt gao cắn
răng không nhúc nhích.
Hắn không quên bác sĩ dặnkhông được làm chuyện phòng the, hơn nữa
đùi của thê tử mới tốt lên một chút, y không thể xằng bậy, nếu không về sau
như thế nào sinh hoạt đây?
Nắm thắt lưng hắn, Kỳ Phong đem người vùi vàotrong chăn, đè lại tay
chân lộn xộn của hắn, quay đầu đi hừ lạnh một tiếng, “Em tự làm tự chịu,
có quan hệ gì tới tôi chứ?”
Nói xong, y lãnh mặt xoay người đi vào WC, Lạc Khâu Bạch ngồi tại
chỗ, thân thể nóng cháy, chịu không nổi, khó nhịn đứng lên, bắt đầu cam
chịu lấy tay tự an ủi phía trước, không ai giúp hắn hắn liền tự giúp mình
vậy.
Cảm giác thơm ngọt nảy lên, trong miệng của hắn tràn ra tiếng khàn
khàn than nhẹ.
“Ân… Ân…”