Lão gia không nói lời nào, gian nan nhắm mắt lại, “Con cũng thấy đấy…
Bệnh của Tiểu Phong thật sự bởi vì con nên đã khá hơn nhiều, con là ân
nhân của Tiểu Phong, ta không thể báo đáp hết.”
Lạc Khâu Bạch im lặng, tầm mắt hỗn loạn nhìn chằm chằm đồng hồ quả
lắc trên tường, đầu ông ông tác hưởng.
Tất cả nghi hoặc tại giờ khắc này rốt cục có đáp án, lần đầu tiên vào Kỳ
gia, nghe được đó là sinh nhật y liền cao hứng cười toe tóet nói là người
một nhà, tôn tử cùng nam nhân kết hôn, lão gia cũng dung túng mặc kệ, còn
có… Buổi tối hôm nay thái độ hiền lành thụ sủng nhược kinh…
Nguyên lai chỉ là bởi vì mạng của hắn quá tốt, bát tự rất đúng, mới như
vậy dễ dàng tiến vào Kỳ gia.
Trước kia hắn còn mặt dày mày dạn nghĩ, Kỳ Phong có lẽ thật sự có
khẩu vị độc đáo, mới có thể tìm hắn, hiện tại mới hiểu được mặt mình còn
không bằng bát tự, có lẽ Kỳ Phong lần thứ hai nhìn thấy hắn, nhìn thấy
cũng không phải là hắn, mà là hắn trên mặt viết bốn chữ”Âm năm âm
nguyệt”.
Chân tướng như vậy làm Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình ở trong mắt Kỳ
Phong có lẽ căn bản không phải một người, mà là một dụng cụ không có
sinh mệnh, dùng để bảo vệ mạng sống.
Ánh mắt đột nhiên có chút đau đớn, hắn nhớ tới trước một tiếng trước
hai người còn ở bên nhau, cười đùa làm một bàn thịt bò xào, nhưng vì cái
gì trong một thời gian ngắn, hết thảy đều thay đổi?
Lạc Khâu Bạch không biết mình làm sao rời khỏi phòng ngủ của Kỳ lão
gia, đầu óc trống rỗng.
Khi hắn đi xuống cầu thang nhìn thấy Kỳ Phong, cũng không biết phải
dùng thái độ gì đối mặt y.