Lạc Khâu Bạch không phải ngốc tử, tự nhiên nghĩ thông, nhưng là có
một số việc bất đắc dĩ như vậy, mặc dù mày biết anh ta hại mày, không thể
làm gì, nghệ sĩ có thân phận lớn như thế nào cũng không cách nào làm gì
được Lý Thiên Kỳ, nhiều nhất có gặp mặt thì đi đường vòng còn hơn.
Trong lòng nghĩ như vậy, thang máy đến.
Lạc Khâu Bạch đi theo đám người vào bên trong, một bước còn chưa đi
vào, lại đột nhiên bịngăn chặn, vài vệ sĩ mặc đồ đen hùng hổ nói, “Các
người đi ra đi, đây là thang máy chuyên dụng , muốn đi thì đổi thang máy!”
Có mấy người nhân viên nóng nảy, “Dựa vào cái gì! Còn không biết thứ
tự trước sau, chúng tôi đến sớm tại sao phải nhường các người?”
“Các người là ai chứ, nơi này tới phiên các người nói chuyện sao?” Vài
người vệ sĩ quát lớn một câu, đối với Lý Thiên Kỳ đang không kiên nhẫn
khom người mỉm cười, “Kỳ ca, mời vào.”
Lý Thiên Kỳ lãnh mặt, nhìn không chớp mắt tiêu sái đi vào, lúc này đột
nhiên nghe được một tiếng cười nhạo, ngẩng đầu lập tức thấy được Lạc
Khâu Bạch, lúc này sắc mặt liền đen.
Lại là hắn…
“Cậu cười cái gì?”
Lạc Khâu Bạch nhún vai, vẻ mặt kinh ngạc, “Lý tiên sinh là thiên vương,
đoạt thang máy của tiểu lâu la chúng tôi còn chưa tính, hiện tại chẳng lẽ tôi
cười một chút anh cũng muốn quản sao?”
Lý Thiên Kỳ bị nghẹn một chút, trước công chúng, vô luận nói cái gì đều
là sai lầm, trong lúc nhất thời cách kính râm đều có thể cảm giác được ánh
mắt lợi hại của hắn.