Lạc Khâu Bạch bật cười, “Ân” một tiếng, ôm lấy tiểu miêu, nắm cái đuôi
lông xù của nó quét qua cánh tay Kỳ Phong, “Được, anh không sinh khí, là
tôi bụng dạ hẹp hòi .”
“Nói nhiều điều vô nghĩa như vậy làm gì, ăn cơm đi.” Kỳ Phong liếc mắt
nhìn hắn, tiếp tục ăn thịt bò.
Lúc này đây động tác nhanh lên rất nhiều, như không thể chờ đợi được
muốn làm chuyện gì.
Buổi tối Lạc Khâu Bạch uống rượu, bụng trướng đến lợi hại, không
muốn ăn, một bên đùa với tiểu miêu một bên hát theo tiếng đàn dương cầm.
Hắn cảm thụ nhạc rất tốt, mỗi âm đều chuẩn, tiểu miêu tựa hồ thực thích
thanh âm của hắn, không ngừng mà lăn vòng trong ***g ngực hắn, lộ ra cái
bụng tròn vo.
Mà Kỳ Phong ngồi một bên tựa hồ không nhẹ nhàng như vậy, hạ phúc
theo thanh tuyến của phù dung câu không ngừng buộc chặt, có một cỗ nhiệt
lưu nảy lên, theo xương sống bùng nổ toàn thân.
Chết tiệt… Lại tới nữa!
Hắn nhìn ánh mắt sáng ngời cùng khóe miệng đang vểnh lên của Lạc
Khâu Bạch, bước lên, cơm cũng không ăn, ném dụng cụ trên bàn qua một
bên, đứng lên giữ chặt tay Lạc Khâu Bạch.
“Anh làm gì?” Lạc Khâu Bạch lảo đảo một chút, tiểu miêu lập tức nhảy
sang chỗ khác.
Kỳ Phong không trả lời, thay đổi âm nhạc, đáp hai chữ “Khiêu vũ” .
“Hả?” Lạc Khâu Bạch lại ngây ngẩn cả người, người này đang ăn cơm,
tại sao lại muốn khiêu vũ?