Nhìn thấy mọi người ở đây thần thái không đồng nhất, Lạc Khâu Bạch
không biết sao lại có chút muốn cười, mới vừa rồi còn cao hứng phấn chấn
thảo luận hắn được Kỳ Phong bao dưỡng, giống như sợ người khác không
nghe thấy, lúc này đều biến thành người câm.
Hắn sờ sờ chóp mũi, nhìn vệ sĩ trước mặt khí thế hừ hừ, còn mấy nhân
viên khúm na khúm núm, cười nói, “Mới sáng sớm mà mọi người làm gì
vậy? Đã 8 giờ rồi, các người không làm việc sao, lát nữa Sâm Xuyên thấy
được, sẽ mắng chửi đó.”
Một câu giải vây cho mọi người ở đây, vài người nhìn nhau, tuy rằng
muốn xem náo nhiệt nhưng ngại vệ sĩ của Lý Thiên Kỳ ở đây, bảo mệnh
quan trọng hơn.
“Phải phải, Khâu Bạch anh nói đúng, chúng tôi đi trước, không thì phiền
lắm.” Nói xong bọn họ xoay người vội vã đi ra ngoài, lại bị vệ sĩ của Lý
Thiên Kỳ chặn đường đi.
Vệ sĩ áo đen lãnh mặt, bộ dáng hùng hổ, giống như chỉ cần Lý Thiên Kỳ
không mở miệng sẽ không cho bất cứ người nào rời đi, một đám người cơ
hồ cầu xin giúp đỡ, Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ bĩu môi, cũng không biết
mình có phải có bát tự tốt hay không, mỗi lần xảy ra mấy việc bê bối như
vậy đều bị hắn bắt gặp.
Ở trong lòng hít một hơi, hắn cầm kịch bản đứng lên, “Hơn một tháng
không có tới đoàn phim, kịch bản và lời thoại đều mới lạ, các người biết
biên kịch hiện tại ở đâu không? Phiền toái dẫn tôi đi, tôi nghĩ trước khi
chụp ảnh quay phim tìm hắn tâm sự.”
Lời này nhìn như đang tùy ý, nhưng ở trong trường hợp này, rõ ràng là
chuyện đại sự, vừa có thể làm cho những người này nhanh chóng rời đi,
cũng đỡ phải xung đột với Lý Thiên Kỳ.