“Anh rất muốn.” Kỳ Phong cứng rắn đột nhiên cắt lời hắn, Lạc Khâu
Bạch sửng sốt một chút, lỗ tai đều đỏ.
TMD… Đây là buổi sáng 8 giờ, oang oang cái gì a! Anh ăn bữa sáng còn
có thể nhớ thương chuyện trên giường, rốt cuộc có biết xấu hổ hay không,
anh cũng không nhìn xem chung quanh tôi có bao nhiêu ánh mắt đang
nhìn!
Lạc Khâu Bạch xấu hổ khụ một tiếng, hai mắt một bế, phá lệ tắt điện
thoại của Kỳ Phong, hắn thật sự không cách nào mặt dày mày dạn trước
mặt người khác cùng đại điểu quái tâm tình.
Tắt điện thoại, Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, lỗ tai đỏ ửng còn không có
thối lui, người chung quanh không rõ nhưng sắc mặt của Lý Thiên Kỳ lại
vặn vẹo lợi hại hơn .
Hắn gắt gao nắm chặt tay, mu bàn tay đều toát ra gân xanh, người khác
nghe không ra thanh âm của Kỳ Phong, nhưng hắn nghe được rất rõ ràng,
Lạc Khâu Bạch này rõ ràng trước mặt mọi người chohắn một bạt tai, ám
chỉ sau lưng mình có chỗ dựa là Kỳ thiếu gia!
Lạc Khâu Bạch lười đoán tâm tư của hắn, lúc này hết kiên nhẫn, ngáp
một cái, quay đầu lại cười tủm tỉm nói, “Lý tiên sinh, trường quay tuy rằng
lớn, nhưng dù sao cũng không phải nhà anh, vệ sĩ của anh không hiểu
chuyện, vạn nhất bị người ta nhìn thấy, làm chủ đề cho báo chí cũng không
hay đâu.”
Lý Thiên Kỳ không động thanh sắc nhìn hắn một cái, ngăn chặn lửa giận
trong lòng, ra hiệu cho vệ sĩ.
Vệ sĩ áo đen tuân lệnh, dịch khai thân mình chừa ra lối đi nhỏ, ở đây vài
người khác thở phào một hơi, nhanh đi ra ngoài, sợ chậm một bước sẽ bị
chiến hỏa của hai người lan đến.