Kỳ Phong không vui nhíu mày, đem quần áo vừa mới mặc cởi ra, lộ ra cơ
bắp rắn chắc.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng đưa ánh mắt dịch sang một bên, tránh sắc
dụ, tức giận nói, “Em nói chính sự với anh, anh cởi đồ làm gì?”
Kỳ Phong không phản ứng, ném áo sơmi lên đầu Lạc Khâu Bạch, lạnh
như băng nói hai chữ “Mặc vào, cùng đi”.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp bĩu môi, “Đều là nam nhân dựa
vào cái gì, anh có thể mặc, em lại không được?”
Nói xong hắn đưa áo sơmi qua, “Y phục của anh anh mặc, em liền như
vậy trở về. Hai ta mà bị người thấy, ngày mai có thể treo cổ.”
Mặt Kỳ Phong lại trầm một chút, mặt không đổi sắc cởi quần.
Mắt thấy đại điểu quái muốn cởi hết đồ, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng
ngăn lại, hắn cũng không muốn lại nhìn đại gia hỏa kia, “Đủ rồi a, buổi tối
còn lõa thể làm gì.”
Kỳ Phong đem quần ném cho hắn, không thấy xấu hổ khi lõa thể, mặt
không đổi sắc nói, “Em mặc quần áo của anh, chúng ta cùng đi, nếu không
anh liền như vậy đi về, em chọn đi.”
Lạc Khâu Bạch nửa ngày không khép lại miệng.
Người này rốt cuộc có biết xấu hổ hay không, lời như thế cũng nói được.
Em chỉ để thân trần, anh trần truồng toàn thân cùng đại điểu a, nếu ở trên
đường bị tiểu cô nương thấy, tuyệt đối nói anhlà lưu manh!
Liếc thân thể tinh tráng cùng đại gia hỏa của Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch
xem thường, thật sự không tình nguyện bị người ta nhìn, rơi vào đường