cùng đành phải nhấc tay đầu hàng, “Được được được, Kỳ thiếu gia nói cái
gì thì là cái đó, em mặc đồ của anh là được?”
Kỳ Phong từ trong xoang mũi phát ra đơn âm, “Ân” một tiếng, cằm
giương lên, lộ ra một bộ dáng”Biết rồi em còn không nhanh mặc vào”.
Lạc Khâu Bạch vừa buồn cười vừa tức giận, hắn không có cách nào, mặc
xong quần áo, Kỳ Phong vừa muốn ôm hắn đi, bị kiên quyết phản đối,
không vui cau mày đi xuống chân núi.
Dọc theo đường đi Kỳ Phong thân trần vẫn cứ nhàn nhã, tinh anh bức
người, ngược lại Lạc Khâu Bạch lo lắng đề phòng, vừa đi một bên cảnh
giác nhìn, còn đứng cách ra.
Lúc này, Kỳ Phong ở sau lưng không mặn không nhạt nói, “Đừng đi
nhanh thế, bị anh X lâu như vậy, em đi nhanh như vậy không mệt mỏi
sao?”
Lạc Khâu Bạch bị chọc giận, Kỳ Phong từ phía sau đi tới, cường ngạnh
muốn dìu hắn, cự tuyệt không chút do dự, một bộ dáng “Anh cũng như vậy,
anh còn không biết tốt xấu”.
Hai người do dự, eo mỏi lưng đau rốt cục đến khách sạn, lúc này đã quá
muộn, đoàn phim đã sớm ngủ, trên hành lang im ắng một người cũng
không có.
Lạc Khâu Bạch đeo kính râm và mũ cho Kỳ Phong, lo lắng đề phòng đi
vào trong, dọc theo đường đi bình an vô sự, đã tới phòng, Lạc Khâu Bạch
tìm thẻ mở cửa phòng, lo lắng cho rằng rơi mất ở ôn tuyền, Kỳ Phong mặt
không đổi sắc nói, “Mở lại một phòng.”
“Em không mang tiền…” Lạc Khâu Bạch hạ giọng.