Sau 12 giờbầu trời ấm áp, ánh vàng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất, ngoài
cửa sổ lá cây đã mọc mới, lại là một mùa xuân mới .
Bồi bàn bưng lên cà phê, Mạnh Lương Thần hình như có cảm giác như
vậy mở miệng, “Thời gian qua thật nhanh, chúng ta đã biết nhau4 năm.”
“Anh nhớ rõ khi mới vừa nhìn thấy em, em còn để đầu đinh, mặc áo
sơmi trắng, vẻ mặt trẻ con còn hết lần này đến lần này giả làm người lớn,
bộ dáng kia của em, hiện tại nhớ tới thật là thú vị.”
“Lương Thần, tôi không muốn nói chuyện trước kia.” Lạc Khâu Bạch
mở miệng ngắt lời hắn ta.
Xưng hô nàylàm Mạnh Lương Thần sửng sốt một chút, bởi vì Lạc Khâu
Bạch đã lâu không gọi hắn ta như vậy, một lần gọi như vậy vẫn là lúc hai
người chia tay ở sân bay.
“Xin lỗi.” Hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười một chút, “Không sai, trước kia
anh làm nhiều chuyện sai, em nhất định không muốn nghe, là anh không
tốt, không nên nói chuyện không vui, vậy hiện tại, có thể nói chuyện làm
em cao hứng một chút.”
“Anh gần đây bận quá, trong lúc nhất thời không thể đến trường quay
《
Tà dương ca
》 , trong khoảng thời gian này có chuyện gì anh bỏ qua
không?”
“Lương Thần, như vậy sẽ không tốt, ngày hôm qua anh tận mắt nhìn thấy
tôi cùng Kỳ Phong ở cùng một chỗ, chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?”
Lạc Khâu Bạch thật sự không nguyện ý cùng hắn ta giống như trước
không hề cố kỵ nói chuyện phiếm, bọn họ không phải người yêu, thậm chí
cả bạn bè cũng không phải, chỉ là hai người xa lạ, nhưngsao lại giả vờ như
cái gì cũng không phát sinh?