Lúc này, Kỳ Phong mở miệng, “Quái bệnh của Kỳ gia đã di truyền rất
nhiều năm.”
“Em có thể hiểu được cảm giác khi anh vừa sinh ra đã biết mình sẽ chết
khi nào, cho dù không quan tâm cũng nhịn không được mỗi ngày đếm
ngược sống qua ngày không?”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt, lần đầu nghe được Kỳ Phong nói trực tiếp như
vậy, nam nhân này tựa như hiểu ánh mắt của hắn, cho dù không cần mình
mở miệng, cũng đã đoán được ý của hắn.
“Trước khi 30 tuổi, không may mắn tìm được lô đỉnh, người bất hạnh sẽ
tử vong, cho nên anh không cần hài tử, nếu sinh ra mà bị tra tấn như vậy,
anh tình nguyện không cần sinh bọn chúng ra để chúng chịu khổ.”
“Chính là… Bệnh của nhà anh không phải di truyền cách một đời sao?
Hơn nữa hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, có lẽ… Chờ đến khi
anh có hài tử, bệnh nhà anh chắc không sao.”
Kỳ Phong cười lạnh một tiếng lắc lắc đầu, “Anh trời sinh khắc thê khắc
tử, có lẽ đợi không được cách một thế hệ, hài tử của anh cũng bị anh khắc
chết.”
Lạc Khâu Bạch bật cười, “Loại mê tín này anh cũng tin?”
Bạn đang �
Kỳ Phong trừng hắn, trên mặt hiện lên biểu tình không vui, không phân
trần cường ngạnh hôn lên.
Lạc Khâu Bạch bị biểu tình nghiêm túc của y đùa nở nụ cười, ngẩng đầu
lên nắm lỗ tai nam nhân, trong lòng nghĩ muốn hảo hảo nói chuyện, cũng
không biết đại điểu quái lại không nói gì, đột nhiên sinh khí.