Môi tách ra, Kỳ Phong quát lớn một tiếng, “Mặc kệ em tin hay không,
tóm lại em đừng mơ tưởng anh sẽ có hài tử, mỗi ngày nhìn bộ dạng giống
em như đúc đi qua đi lại trong phòng, quả thực phiền toái!”
Nói xong y lấy báo trong tay Lạc Khâu Bạch, xé thành mảnh nhỏ ném
vào thùng rác, vừa nghĩ tới lần này lời nói của mình tương đương biểu đạt
chiếm hữu dục với thê tử, đã cảm thấy mình quá mức sủng ái thê tử, mấy
lời ngon tiếng ngọt, không quá mức buồn nôn, như vậy không tốt.
Lạc Khâu Bạch cân nhắc hiểu được ý tứ của y, cười thoải mái, “Uy, kỳ
thật anh cũng thích tiểu hài tử mà, em nghe vú Trương nói, anh đều xưng
ba ba vớiPhong Phong béo. Đối với tiểu động vật còn như vậy, huống chi là
tiểu hài tử.”
Kỳ Phong không phản ứng hắn, Lạc Khâu Bạch tiếp tục đùa y, lôi kéo
tay y nói, “Anh đừng không nói lời nào a, anh không nói lời nào coi như
anh chấp nhận.”
Kỳ Phong mím môi không lên tiếng, lúc hai người đang hồ nháo, đi động
đặt ở trên lầu đột nhiên vang lên.
Y như tìm được lý do rời đi, cứng ngắc rút ra cánh tay của mình, xoay
người đi lên trên lầu.
“Uy, người nào đó sao giống tiểu hài tử, mỗi lần đều lấy cớ trốn tránh
vấn đề.”
Thanh âm của thê tử ở dưới lầu vang lên, Kỳ Phong nghẹn nửa ngày đáp,
“… Không ghét.”
Đóng sầm cửa thư phòng, lưu lại Lạc Khâu Bạch một mình ở trong
phòng khách, khống chế không được cười lên tiếng.