Thậm chí lúc này hắn còn thanh thản, cân nhắc ngày đó cùng Kỳ lão gia
gặp mặt.
Ông nói: “Để Kỳ Phong có một hài tử, rời khỏi giới giải trí, Kỳ gia
không làm con chịu thiệt đâu”
Còn nói: “Lạc Khâu Bạch, con sẽ hối hận.”
Đúng vậy, hắn đích thật hối hận, hắn hối hận mình còn muốn cùng lão
gia nước sông không phạm nước giếng, cho rằng chỉ cần hắn cùng Kỳ
Phong cùng một chỗ, hết thảy đều không có vấn đề.
Nguyên lai hắn đã sớm thành cái đinh trong mắt người khác, cái gai
trong thịt, thậm chí không tiếc khí lực cũng phải đem hắn đuổi ra khỏi giới
giải trí, làm hắn vĩnh viễn không xoay người được.
Đem điều khiển từ xa ném tới một bên, hắn tắt TV cùng máy tính, toàn
bộ thế giới rốt cục an tĩnh, hắn nhìn căn phòng tối đen, trong lúc nhất thời
đều không biết mình đến tột cùng là đi chỗ nào.
Dốc sức cùng cố gắng trong nhiều năm như vậy, trong một đêm, cứ như
vậy mà nước chảy về biển đông …
Lúc này, di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông vang liên tục không
ngừng, Lạc Khâu Bạch thật sự không thể ứng phó, nhắm mắt lại vẫn không
nhúc nhích, dù sao hắn biết này không phải là cú điện thoại kia.
Nhưng điện thoại vẫn cố chấp vang lên, tựa hồ lần này hạ quyết tâm vô
luận như thế nào đều phải nghe cho được.
Lạc Khâu Bạch rốt cục đứng lên, ống nghe truyền đến thanh âm Diệp
Thừa.