Hai người ai cũng không nói chuyện, sự tình nháo thành như vậy, Lạc
Khâu Bạch cảm thấy mình đã không còn mặt mũi gặp bạn bè.
“Nè, Tiểu Nhạc, nghe được thanh âm của tôi sao?” Diệp Thừa khẩu khí
nhẹ nhàng, như hoàn toàn không biết bên ngoài chuyện gì xảy ra.
Thanh âm của anh talàm Lạc Khâu Bạch mỉm cười, trong xoang mũi lại
có chút lên men, lúc này người có thể nguyện ý nói chuyện với hắn phỏng
chừng có vài người.
“… Nghe không ra, không biết là ai, quấy rầy điện thoại tôi?”
Lạc Khâu Bạch tươi cười nói giỡn, Diệp Thừa bên kia ống nghe cười
theo một chút, trong lòng thả lỏng, trầm mặc nửa ngày mới trầm giọng nói,
“Nghe cậu nói vậy tôi an tâm, tôi nghe Trịnh Hoài Giang nói không liên lạc
với cậu được, tôi thật sợ cậu còn muốn nhảy lầu.”
“Tới địa ngục đi.”Trong lòng Lạc Khâu Bạch cũng rất cảm kích, “Yên
tâm đi, cho dù trời sập xuống dưới, tự sát nhảy lầu chuyện buồn nôn như
vậy tôi cũng không làm đâu.”
“Lời này nói được tôi thích nghe nha, trời sập xuống dưới cũng không
phải chuyện lớn, không phải bị người vu hãm sao, cây ngay không sợ chết
đứng.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, cười khổ nói, “Làm sao cậu biết tôi bị
người vu hãm, chuyện tôi là tiểu tam chen giữa Mạnh Lương Thần cùng Tô
Thanh Lưu, cậu bây giờ còn dám gọi điện thoại cho tôi, cũng không sợ bị
người ta biết chụp cho cậu cái mũ’Phe tiểu tam’.”
Diệp Thừa cười nhạo một tiếng, “Tôi còn sợ cái này? Lão tử chỉ tin
tưởng ánh mắt của mình, tôi đã sớm nhìn ra Mạnh Lương Thần có ý với
cậu, trong lòng cậu kỳ thật có người khác đi? Huống hồ, nếu cậu thật sự có
ý với hắn ta, còn tránh mặt hắn ta mỗi lần gặp nhau?”