“Mạnh tiên sinh lần này một lần nữa đầu tư phục chế cho
《 Tà dương ca
》 là để tưởng nhớ đạo diễn Tô sao?”
Mạnh Lương Thần nở nụ cười, ánh mắt thâm trầm, “
《 Tà dương ca 》
đối với tôi mà nói có ý nghĩa quan trọng, cũng là tác phẩm giúp Thanh Lưu
đạt tới vinh quang cao nhất, tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm.”
MC hé miệng mỉm cười, “Kỳ thật bộ phim điện ảnh này không chỉ có ý
nghĩa như thế, năm đó không ít diễn viênđược Tô đạo diễn coi trọng, đều
muốn nhân cơ hội này tưởng nhớ Tô đạo diễn, Mạnh tiên sinh có hứng thú
gặp họ một lần không?”
“Được
thôi.”
Mạnh
Lương
Thần
gật
đầu.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nói tới đây, dưới sân khấu có vài người đứng lên, Lạc Khâu Bạch bị ép
trong đám người, không biết bị ai kéo đứng lên.
Hắn không kịp phản ứng, một ánh đènchiếu lên trên đầu hắn.
Lúc này Mạnh Lương Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người trong phút
chốc chạm nhau.
Đồng tử Mạnh Lương Thần mãnh liệt co rút lại, Lạc Khâu Bạch hơi hơi
nhếch khóe miệng, hắn cũng nở nụ cười đúng mức, không đến mức làm
cho mình thua quá khó coi.
Trong lúc nhất thời, lời nói của MC đã bay rất xa rồi.
Lạc Khâu Bạch mím môi thật chặt, nhìn áp phích sau lưng Mạnh Lương
Thần, nhìn thấy khuôn mặt trong sáng của Tô Thanh Lưu, hai người như
hình với bóng, lúc Tô Thanh Lưu chết, Mạnh Lương Thần lập tức vứt hắn
đi, hận không thể cùng chết với anh ta.