“Sau này nó trưởng thành, là một tiểu tử rất bảnh.” Nhắc tới nhi tử, lão
thái thái mặt tái nhợt tựa hồ cũng mang theo ánh sáng, “Ta không nói giỡn,
con ta thật sự rất bảnh, nó rất tài hoa, cũng có muốn có một sự nghiệp chân
thành, rất nhiều người thích nó, ta cũng kiêu ngạo vì nó, khi đó nó cũng
giống như con.”
“… Con?” Lạc Khâu Bạch chỉ chỉ mình, nếu như nói con trai của bà khi
còn bé lớn lên giống Đoàn Đoàn thì thôi, trưởng thành giống hắn cái dạng
này, nói như thế nào rất nhiều người đều thích suất ca đi?
Lão thái thái bị hắn đùa nở nụ cười, đứng lên, bà dĩ nhiên là một người
khéo ăn khéo nói.
“Đúng, chính là con. Ta nhìn thấy con cùng tiểu tử kia liền sẽ nghĩ tới bộ
dáng con ta từ nhỏ đến lớn. Kỳ thật các con cũng không giống, ta chỉ là nói
các con thoạt nhìn thực hạnh phúc, kỳ thật con mạnh hơn nó nhiều, ta nhìn
ra được con rất coi trọng gia đình, nếu không cũng sẽ không thương con
mình như vậy. Bất quá nhi tử của ta còn kém hơn nhiều, nó thường xuyên
công tác bôn ba, không bao giờ giống khi còn bé dính ta như vậy, ta một
năm thậm chí còn không thấy được nó một lần, chỉ có thể nhìn ảnh chụp
mà nhớ nó, khi đó ta đã nghĩ nếu nó bình thường một chút, có lẽ có thể mỗi
ngày cùng ở chung lão thái bà ta.”
“Chồng của ta mất sớm, nhi tử còn chưa sinh ra đã ra đi, ta một tay nuôi
nó khôn lớn, nó là người thân duy nhất, chính là…”
Nói tới đây bà nói không được nữa, thanh âm đều mang theo nghẹn
ngào, “Nó đi rồi, đi rất đột ngột, thậm chí ta còn chưa kịp thấy mặt nó lần
cuối cùng, cũng chỉ nhận được tro cốt của nó cùng di vật.”
“Lần này nó rốt cục có thể lúc nào cũng ở bên ta, nhưng có ích lợi gì
đâu?”Bà nở nụ cười một chút, hốc mắt có chút ươn ướt.