Bởi vì là cổ trang, Lạc Khâu Bạch không thể không mặc, mặc cho thợ
make-upkéo tóc của mình lên, làm da đầu hắn phát đau.
Thợ make-up là một nữ nhân hơn 30 tuổi, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng
cầu xin tha thứ, “Tỷ tỷ, tôi bị chị kéo sắp thành người hói đầu, chị không
thể bởi vì tôi suất liền kích động như vậy.”
Một câu làm thợ make-up tức cười, “Tới địa ngục đi, chỉ biết ba hoa, nếu
tôi đây không hao tâm tổn trí cố sức trau chuốt cho cậu, cậu sao có thể suất
như vậy?”
Nói xong cô thuận tay đem lọn tóc mỏng ở sau ót Lạc Khâu Bạch chuốt
vào trong, kết quả đột nhiên phát hiện dưới cổ áo Lạc Khâu Bạch tựa hồ có
một dấu vết hồng sắc, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Cô nhịn không được nhìn thoáng qua, lúc này một bàn tay đột nhiên
ngăn lại, “Mỹ nữ, bên kia đạo diễn gọi cô kìa.”
Thợ make-up vừa nghe thấy nhanh chóng chạy đi, Lạc Khâu Bạch vừa
nhấc tóc thấy Trịnh Hoài Giang, không đợi mở miệng, đã bị anh ta hung
hăng trừng mắt nhìn, hạ giọng trầm giọng nói, “Tiểu tử cậu có thể thu liễm
một chút không? Cậu mới phủi sạch quan hệ với gièm pha kia, bây giờ còn
muốn giảo hợp?”
“A… ?” Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, không kịp phản ứng là xảy ra
chuyện gì.
Trịnh Hoài Giang xem thường, nhìn thoáng qua cổ của hắn, dùng khẩu
hình miệng nói hai chữ “Dấu hôn” .
Lạc Khâu Bạch theo bản năng sờ cổ, tiếp nghĩ cái dấu vết này vẫn là
ngày đó ở chỗ hoang vắng kia, bị Kỳ Phong đặt ở trong xe gây sức ép, đều
mẹ nó qua vài ngày, còn không có biến mất, thật không biết tên kia có phải
chó không.