CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 136

Agatha Christie

Cú Vọ và Đàn Bồ Câu

Dịch giả: Vũ Đình Phòng

Chương XXXII

Tại ngôi nhà số 228 đại lộ Whitehouse, cậu giúp việc cho thám tử Hercule
Poirot ra mở cửa và không ngạc nhiên gì mấy, khi thấy một cô bé học sinh
khuôn mặt không lấy gì làm sạch sẽ.
- Cho cháu gặp ông Hercule Poirot, được không ạ?
Thấy một người khách quá bất ngờ, anh người ở George suy nghĩ một lát:
- Ông chủ tôi không tiếp những khách không có hẹn trước.
- Cháu e cháu không có đủ thời gian để tiến hành cho đúng mọi thủ tục.
Cháu có việc cần phải nói ngay với ông Poirot... về những vụ án mạng,
những vụ ăn trộm... và nhiều thứ khác nữa.
George suy nghĩ rồi nói:
- Thôi được, tôi vào thưa với ông chủ, xem ông chủ có bằng lòng tiếp cô
hay không?

Lát sau, anh ta lại mở cửa, mời cô bé mặt mũi lem luốc vào. Julia tỏ thái độ
hết sức lễ phép nhưng đồng thời chân thật:
- Chào ông Poirot. Tên cháu là Julia Upjohn. Cháu biết ông quen với một
bà bạn thân của mẹ cháu, bà Summerhages. Mới mùa hè vừa rồi, mẹ cháu
và cháu đến thăm bà ấy, và mấy người nói rất nhiều chuyện về ông.
" Bà Summerhages", Poirot nhớ đến một ngôi làng xinh xắn trên một quả
đồi... và một toà nhà dễ mến trên đỉnh đồi. Poirot nhớ đến một khuôn mặt
duyên dáng, chiếc đi văng lò xo đã hỏng, và cả một đàn chó đông đúc, cùng
rất nhiều thứ khác, cả đáng mến lẫn đáng ghét.
- Bà Maureen Summerhages? Có, tôi có quen.
- Cháu thường gọi bà ấy là cô Maureen. Cô ấy đã kể không biết bao nhiêu
chuyện kỳ lạ về ông, thưa ông Poirot, cũng như không biết bao nhiêu lần
ông đã gỡ tội cho những người bị nghi oan. Vì hiện nay cháu có một việc
không biết kể với ai, nên cháu nghĩ đến ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.