Rolls Royce. Nhưng xe cộ quá đông, mấy chỗ tắc đường, có lần tôi phải
chờ gần nửa tiếng.
Họ im lặng, như để kết thúc phần đầu của cuộc tiếp xúc, chuyển sang phần
thứ hai, ông Robinson nói:
- Tôi nghe nhiều tiếng đồn, mà lời đồn thì phần lớn là sai, rằng ông giúp
vào việc điều tra cho một trường nữ học?
- Nhưng sự thật lại đúng là như vậy đấy - Poirot đáp.
Viên thám tử ngồi xuống ghế tựa, đặt hai tay lên lưng ghế. Robinson nói
tiếp:
- Vâng, trường Meadowbank.
Ngừng lại một giây rồi khách dướn người về phía thám tử Poirot:
- Thứ đó hiện nằm ở đâu?
- Ông không biết sao? - Poirot điềm tĩnh đáp.
- Nói thật là tôi có biết. Nhà băng là thứ có ích.
Poirot cười:
- Ta chẳng nên nói loanh quanh nữa, đúng không, thưa ông? Vậy ta quyết
định thế nào bây giờ?
- Tôi chờ ý kiến của ông.
- Thực tế là số đá quý đem gửi nhà băng đó không phải của tôi. Tất nhiên
tôi rất muốn trả lại cho người nào là thừa kế hợp pháp, nhưng tôi nhìn thấy
trước là việc đó không dễ dàng.
- Trước hết, cần phải có lời công bố chính thức của chính phủ Hoàng gia
Anh là hoàn toàn không có thông tin nào về số tài sản đó.
- Tôi đồng ý, nhưng tôi không thể để thứ đó nằm vĩnh viễn trong két nhà
băng.
- Chính vì thế mà tôi đến đây đề nghị ông trao lại nó.
- Cho ông?
- Đúng thế. Số đá quý đó là sở hữu của cố Hoàng thân Ali Yusuf, và ông ta
trao cho viên phi công Bob Rawlinson chỉ là để viên phi công trao lại cho
tôi, nếu gặp trường hợp bất trắc.
- Ông có bằng chứng chứ?