Chương VIII
KẾT LUẬN VỀ CHẾ ĐỘ TRỌNG
THƯƠNG
M
ặc dù khuyến khích xuất khẩu và không khuyến khích nhập khẩu là hai
động cơ lớn mà hệ thống thương mại đưa ra để làm giàu cho mỗi nước
nhưng đối với một số mặt hàng cụ thể thì lại nên làm ngược lại: không
khuyến khích xuất khẩu và khuyến khích nhập khẩu. Song, mục đích cuối
cùng của thương mại không bao giờ thay đổi, đó là làm giàu đất nước nhờ
có một cán cân thương mại thuận lợi. Phương thức thương mại không
khuyến khích xuất khẩu nguyên liệu sản xuất và công cụ lao động, cốt để
tạo cho công nhân trong nước có một lợi thế, tạo điều kiện cho họ làm ra và
bán sản phẩm của mình rẻ hơn tại thị trường ở nước ngoài bằng cách hạn
chế xuất khẩu một vài mặt hàng giá rẻ, phương thức này đề xuất việc xuất
khẩu một khối lượng lớn các mặt hàng khác có giá trị hơn. Phương thức
này khuyến khích nhập nguyên liệu sản xuất để cho công nhân trong nước
có thể làm ra hàng hóa được rẻ hơn và nhờ vậy hạn chế nhập khẩu hàng
công nghiệp có giá trị hơn. Tôi thấy, ít nhất là trong sách luật của chúng ta,
không có khoản khuyến khích nhập công cụ lao động. Khi nền sản xuất đã
đạt tới mức phát triển cao, thì việc sản xuất công cụ lao động trở thành mục
tiêu rất quan trọng. Khuyến khích nhập công cụ như vậy là làm hại đến lợi
ích của các nhà sản xuất đó. Vì vậy, việc nhập như vậy thường bị cấm. Ở
Anh, đến đời vua Edward IV, việc nhập khẩu bàn chải len đã bị cấm.
Nhập khẩu nguyên liệu sản xuất được khuyến khích bằng việc giảm
thuế khi nhập chúng, hoặc được trợ cấp nhập khẩu.
Nước Anh đã nhập lông cừu, bông xơ, sợi lanh chưa chế biến, thuốc
nhuộm, da chưa thuộc, da hải cẩu, v.v..