CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 108

Ông ta nhìn sững tôi, kinh ngạc một cách thật sự.
- Trời ơi, đâu phải! Chúng tôi có nhiều việc cần dùng cô ấy, nhưng không
đúng như ý ông nghĩ.
Tôi chắc lưỡi.
- Thế thì có vẻ hơi khô khan.
Ông ta xem đó như một câu trả lời. Ông ta quan sát khuôn mặt tôi một hồi
lâu, rồi nói:
- Hay lắm. Tôi nghĩ rằng mình đã nói chuyện khá đầy đủ. Nếu ông có thể
đổi ý, xin cho tôi hay liền. Trái lại...
Ông ta bỏ nửa chừng, xoay sang chuyện khác.
- Bây giờ đã tới lúc tôi đi dạo trên boong. Ông cùng đi với tôi?
Câu hỏi của ông ta như một lời đuổi khéo. Tôi liền nói:
- Tôi có một việc cần phải làm. Nhưng ông cho tôi hỏi một câu cuối cùng:
ông nói rằng ông được tin em tôi đã chết. Tôi tin rằng đó là sự thật. Nhưng
đó không phải là quan điểm của giới chính quyền, hay là ông không hay
biết gì hết.
- Tôi biết đúng y những chuyện ông đã được nghe kể.
Nói đến đây, ông ta đứng dậy. Chúng tôi cùng ra khỏi phòng ông ta và chia
tay tại cầu thang. Ông ta quay lại nhìn tôi với bàn chân đặt trên mặt nấc
thang cuối cùng, và bảo:
- Ông chớ nên chờ quá lâu mới quyết định. Như thế có thể không hay... cho
chính ông và cả cô De Ménard nữa.
- Như thế nghĩa là sao?
- Nghĩa là không khôn ngoan.
Nói rồi ông ta bước lên cầu thang và mất dạng.
Bức điện tín trả lời bức thư tôi gửi cho Dillingham đến vào lúc sáu giờ
chiều trong khi tôi ra khỏi phòng tắm định thay áo quần để đi ăn cơm tối:
Hồ sơ Đông Phương cho biết Anson đáp máy bay Nữu Ước Hoa-thịnh-đốn
19 giờ thứ tư. Khẩn cấp xin cứ gọi Dillingham không cần phải chờ đến
Luân-đôn. Patrick.
Cái tên có vẻ xa lạ đối với tôi, nhưng ông ta đã trả lời câu hỏi của tôi. Bịnh
đau răng và chiếc khăn tay dùng để che mặt. Chiếc áo choàng và cà-vạt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.