CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 106

ta ở bên trong cũng lộ rõ ra ngoài. Ông ta chống cùi tay lên tay ghế, mấy
ngón tay đan vào nhau. Trong lúc nói chuyện, ông ta vẫn chăm chú nhìn hai
bàn tay, ngón hơi bẻ cong.
- Dunbar, tôi đã mời ông đến đây nói chuyện với tôi bởi vì tôi lấy làm lạ về
ông, và vì tôi muốn đề nghị ông một điều.
- Ông làm cho tôi kinh ngạc.
- Vâng. Và sẽ có nhiều chuyện ngạc nhiên khác xảy ra. Xin để cho tôi nói
về nỗi thắc mắc của tôi trước. Tôi thắc mắc về ông bởi vì ông đã tỏ ra tò
mò về tôi. Chẳng hạn những câu ông đã hỏi cô De Ménard. Và một bức
điện tín hỏi nhiều câu về tôi. Lẽ tất nhiên, tôi không biết rõ nội dung...
Ông ta chợt mỉm cười một cách lạnh lùng trong lúc nói tiếp:
- Nhưng đó là một hành vi trái phép.
- Cô ấy đã bảo ông như vậy?
- Cô gái trong phòng vô tuyến điện chứ gì?
- Không phải. Cô De Ménard.
Ngay sau khi nói tới đây, tôi đã cảm thấy mình quá khờ dại. Tôi đã quên
phứt gã nghe lóm trong phòng ngoạn cảnh.
- Cô ấy đâu có nói gì.
Tôi bảo:
- Trong vụ này không có gì đáng gọi là bất bình thường. Chắc ông thừa
hiểu rằng, trong nghề nghiệp của tôi, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tôi
muốn tìm hiểu mọi người và mọi vật.
- Nhưng tại sao lại tôi? Tôi chỉ là một con người không có chút tiếng tăm.
- Ngày nay, thiên hạ đều biết rằng chính những người không chút tiếng tăm
đã tạo ra thời sự - và lịch sử. Như John Brown, chẳng hạn. Dred Scott. Viên
hạ sĩ tầm thường trên đảo Corsica. Người vũ nữ Đức hèn mọn mang một
cái tên Đông Phương.
- Toàn là những người danh tiếng. Ông quá khen tôi. Thôi được, hãy cho
qua chuyện đó, mặc dầu câu trả lời vẫn không khiến tôi thỏa mãn. Tôi xin
bước sang điểm thứ hai. Tôi đặc biệt lưu tâm đến ông với hy vọng ông sẽ
trở thành một người bạn đồng chí. Tôi muốn đề cử ông cho một địa vị trong
tổ chức của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.