CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 169

phút rồi mới đưa bàn tay lên và sờ nhẹ vào mặt cửa. Tôi phải đem hết ý chí
ra mới khe khẻ gõ lại mạnh hơn. Tôi đang kiêu hãnh.
Mấy giây sau tôi nghe một tiếng xào xạt vang qua cửa. Cánh cửa không
khít với sàn ở phía dưới. Tiếng thì thào tiếp theo đó cũng không lớn gì hơn.
- Ai đó?
Nhớ lại lần cuối cùng trước cửa buồng nàng, tôi liền đáp:
- Ein Freund.
Cánh cửa chợt mở nhanh về phía trong căn phòng tối đen. Nàng ngã người
vào trong vòng tay tôi một cách mau lẹ, vừa khép miệng tôi bằng miệng
nàng. Tôi nhấc nàng hỏng chân khỏi mặt sàn và bước vào vừa đủ để dùng
chân đóng cửa lại và ngay lúc đó tôi vẫn cảm thấy được nàng đang mặc
một chiếc áo dài bằng lụa màu xanh thẩm mà tôi còn nhớ nàng đã mặc trên
tàu Victoria. Tôi cảm thấy bàn tay nàng đặt trên má tôi bên cạnh miệng
chúng tôi lúc đó như đang gắn chặt vào nhau hơn nữa.
Rồi nàng rời miệng nàng khỏi tôi một cách nhanh và chuồi một bàn tay lên
môi tôi để cho tôi khỏi lên tiếng nói. Nàng kê má nàng sát vào má tôi và thì
thầm bảo vào tai tôi :
- Xuỵt! Anh đừng nói lớn.
- Chuyện gì vậy?
Nàng vừa thở vừa nói :
- Trời ơi, Stuart, anh Stuart. Stuart yêu của em. Em đã ước ao anh đến,
đồng thời cầu nguyện cho anh đừng đến. Em lại còn cầu nguyện Thánh
Monica và Đức Cha Huguenot.
- Anh đã đến đây. Tại sao em phải thì thầm như thế này?
- Phòng sát bên cạnh. Một người của Anson. Y có thể nghe qua tường. Ở
bên này, em có thể nghe cả tiếng y đánh răng.
- Y là ai?
Nàng vẫn ôm chặt vai tôi.
- Em không biết. Một gã nhỏ con có một bộ râu đen cắt ngắn. Trông y như
một hóa học gia đã hết thời. Nhưng y làm cho em phát sợ, Stuart à.
Matuschek. Ý nghĩ vừa đến trong đầu tôi đã dựng đứng tóc gáy của tôi lên.
- Em chắn chắn y là người của Anson?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.