CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 253

Tôi bảo nàng:
- Em hãy theo sát anh và níu chặt vào vai anh.
Chúng tôi tuột dần theo khe cát mịn xuống bãi biển. Tới đáy khe, tôi quẹo
phải và kéo Monique tới dưới một tàng cây kim tước mọc từ trong bờ đá
chìa cành ra trên mặt cát.
Tôi dặn:
- Em hãy ở đây chờ anh một lát. Anh sẽ trở lại ngay.
Nàng xoay mặt lên và tôi hôn nàng. Nàng dặn lại tôi:
- Mau lên nghe anh.
Tôi để lại cho nàng một khẩu tiểu liên và trèo trở lên đỉnh bờ đá, rồi chạy
lại chiếc Land Rover. Tôi quẹo nó trở ngược lại, với đèn pha bật sáng, hy
vọng bọn chúng sẽ trông thấy tôi trở xe lui. Đoạn tôi nhấn lút ga. Bốn bánh
xe cắm chặt vào mặt đường đá trong lúc chiếc Land Rover chồm tới trước,
mỗi lúc một thêm nhanh. Vừa lái xe bằng một tay, tôi vừa lấy máy truyền
tin và bấm nút vi âm, nói vào máy:
- A lô, Ted?
Tiếng nói của Ted vang lại sau một lát im lìm:
- Ted đây, Stuart.
- Tôi đang định gạt chúng một vố. Ở đó có gì rắc rối không?
- Xe cộ đang chạy rộn rịp trên con đường rời khỏi lâu đài về phía nam.
Chắc bọn chúng đã tìm thấy Anson.
Tôi đáp:
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Nhiều toán lính đang đi lùng bắt bọn mình.
Giọng nói của Ted có vẻ vui thú:
- Ở đây vẫn chưa có gì lộn xộn. Theo em phỏng đoán, có lẽ chúng sẽ đổi
phiên gác vào lúc 12 giờ khuya – hoặc trước đó một chút – vì Anson vốn
xuất thân từ hải quân. Từ đây đến đó chắc sẽ không có ai vào nơi này làm
gì.
- Chú đừng quá tin tưởng như vậy. Hãy cố xuống đây trước mười hai giờ
khuya.
Tôi lái chiếc xe chạy lên, qua khỏi con đường rẽ vào phi trường gần hai cây
số. Tới đây, tôi nhảy xuống và tìm một hòn đá nặng bên lề. Hòn đá vừa đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.