CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 30

Laura,
Anh Stuart vừa gọi điện thoại từ Luân-đôn cho hay anh ấy sẽ đến vào
khoảng bốn giờ chiều ngày mai (Thứ Tư). Anh ấy và anh sẽ lái xe hơi về
Belvedere sau khi ăn tối. Đáng lẽ anh về sớm hơn, nhưng tối nay anh có
một cuộc hẹn quan trọng trong một bữa ăn. Có lẽ em còn nhớ những người
sắp ăn cơm tối với anh. Họ là bạn của em và Harry, hay ít ra cũng là người
quen mà anh đã gặp trong một dạ hội ở Cựu Kim Sơn hôm em dẫn anh đi
theo – đó là Jacques de Ménard và Monique, cô em gái của anh ta. Anh ta
là một tay cừ khôi về ngành điện tử ở Pháp, và anh ta muốn nói chuyện với
anh về một bằng sáng chế của anh.
Sẽ gặp em ngày Thứ Tư.
Dưới bức thư là chữ ký “Ted”, đúng nét chữ của em tôi. Dillingham ngẩng
lên nhìn tôi khi ông ta đọc xong bức thư. Mặt ông ta hơi nhăn lại trong lúc
nói với tôi:
- Bây giờ ông mới chịu kể cho tôi nghe một chuyện mà tôi chưa được biết.
Tôi đoán Laura là em gái của ông?
- Vâng.
- Và ông đã không cho bà ấy hay em ông đã chết?
- Không. Chắc ông còn nhớ, tôi không tin chuyện đó.
Ông ta bảo:
- Nhà ông cụ của ông ở đồi Belvedere, phía trên Warrenton, tôi biết chỗ
này. Còn Harry là ai?
- Chồng của em gái tôi. Em gái tôi sinh sống ở Cựu Kim Sơn và có chồng
là một luật sư cố vấn cho nhiều công ty điện tử ở miền duyên hải phía tây.
Ông ta có vẻ trần ngâm.
- Tôi không ngờ ông lại có thể cho tôi hay một điều mà tôi không được
biết, ngoại trừ về quyền khai thác sáng chế cảu em ông.
- Điều gì?
Ông ta nhìn tôi một cách chăm chú.
- Ông có biết hai anh em Ménard?
- Không. Còn ông?
- Ông ta là sáng lập viên có thiên tài và hiện giữ chức chủ tịch một hãng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.